truyện con nuôi để thịt
Người chơi có thể xây Nhà Lợn hoặc Chòi Thỏ quanh hang để giết Nhện lạc, nhưng Lợn còn sống sẽ ăn Thịt Quái trong tầm nhìn (có thể biến thành Lợn Sói) còn Thỏ Người sẽ tấn công người chơi khi thu thập Thịt Quái. Thỏ (Không nên nhằm lẫn với Thỏ Người) Thỏ thì khó chăn hơn. Một vị trí tốt để chăn nên là một khu vực với ít nhất ba Hang Thỏ xung quanh.
Văn mẫu lớp 8: Tóm tắt truyện Lão Hạc của Nam Cao gồm 18 mẫu tóm tắt ngắn gọn nhất, giúp các em học sinh lớp 8 tham khảo để tóm tắt truyện Lão Hạc thật cô đọng, súc tích mà vẫn đủ ý quan trọng.
Mẹ hiền con thảo. Xưa một nhà có 2 mẹ con, mẹ thì tính hay ăn thịt gà, con thì hết lòng chiều mẹ. Phải khi trở trời, bà mẹ mệt nhọc trong mình, không muốn ăn gì, chỉ muốn ăn thịt gà. Chẳng may bấy giờ láng giềng hàng xóm không ai có gà mà chợ thì xa, trời thì mưa gió
Read Con Nuôi Để Thịt from the story Con Nuôi Để Thịt (Full) by Doloity_BCS with 62,257 reads. connuoidethit, haihuoc, nguoc. Truyện : Con nuôi để thịt Tác gỉa
Ước mơ làm giàu trên mảnh đất quê hương luôn thôi thúc anh tiếp tục học hỏi các mô hình chăn nuôi dê thành công ở nhiều nơi. Sau nhiều đêm trăn trở tìm hướng đi mới, anh quyết định chọn nuôi dê nhốt chuồng để phát triển kinh tế gia đình. Mô hình chăn nuôi dê nhốt
lirik lagu mega mustika bukan yang pertama. - Thân mày còn sạch nữa đâu mà giữ?- Đến lúc ăn món chính khắc nó tự sẽ hiên ngang cười nhạt cất nói cũng đúng vì trước đây hắn nổi tiếng là tay ¢нơι gáι, mà hàng hắn dùng toàn đồ kiên quyết giữ gìn thân thể trong 8 năm? Không biết liệu hắn kìm hãm quá lâu có dẫn đến việc bức quá mà ૮ɦếƭ không nữa. - Mày đi đâu đấy ?Elu thấy hắn mở cửa bước ra ngoài cất giọng gọi rồi vội vàng đứng lên đi theo đi ra vào nhà bếp thấy cô bé vẫn ngồi ăn ngon lành mà khiến hắn phải nuốt nước Đồ ăn ngon không?- Dạ Cô bé hồn nhiên cười gật đầu lia Mà cháu tên gì thế ?- Tên ? Cháu không có tênHắn nghe xong im lặng nhìn chằm chằm cô bé cũng phải bị bỏ rơi, 10 tuổi đầu đã phải đi ăn xin kiếm sống thì lấy đâu ra tên- Chú đặt tên cho cháu nha ? Chịu Hàn ? Lấy họ của mày đóHắn nghe Elu nói vậy quay mặt đưa ánh mắt sắc bén nhìn cất giọng Mày điên sao ? Sau này lấy nhau con của tụi tao mang cùng họ của hai người àElu nghe hắn nói vậy tặc lưỡi. Cái gì? Hắn còn muốn cưới và có con nữa Mộc Nghi ! Cháu thấy tên thế nào? Cô bé nghe xong liền bỏ muỗng xuống, cười trong suиɠ sướиɠ vì cô đã có Mộc Nghi dạ được. Hì hì cháu cảm ơnHắn cười đưa tay xoa đầu Mộc Nghi suy nghĩ thầm trong đầu- Mộc Nghi à ? Mau lớn nhanh nhé đừng để chú kìm hãm quá lâu5 năm Elu ? Sao đã lâu như vậy mà không thấy đại ca Hàn đến vậy?- Bọn em đừng chờ ? Lãnh Hàn đang trong quá trình gìn giữ thân thể- Sao chứ?- Các em chỉ là món phụ ! Lãnh Hàn đang chờ món chính kìm hãm suốt 5 năm chắc cũng gần ૮ɦếƭ rồiElu ngồi giữa đám gái nhâm nhi ly rượu cười nhạt nói. Mấy cô gái kia nghe xong chả hiểu gì Elu đang thưởng thức ly rượu ngon thì tiếng chuông điện thoại Tao Về ! Về gấpHắn hốt hoảng nói trong điện thoại, Elu nghe vậy vội bỏ ly rượu xuống tức tốc chạy về nhà[...]Tại biệt thựElu đi vào thấy Mộc Nghi ôm bụng nằm vật vã trên ghế sofa- Hàn ? Mày làm gì con bé hả- Làm gì là làm gì ? Vẫn còn 3 năm nữa mới đủ 18 mà- Thế sao...? Hai người... Mau đi Mộc Nghi thở dốc nhăn nhó nhìn Elu và hắn nói- Mộc Nghi? Cháu cần gì à- Bà dì... Aaa ghé thăm? Hai chú mau đi mua băng vệ sinh giúp cháu- Ừ được ! Nhưng mà băng vệ sinh là thứ gì vậy ?
Bạn đang đọc truyện Con Nuôi Để Thịt của tác giả A Hoành. - Chú ơi? Cháu tắm xong rồi- Ngoan! Đói bụng không?Hắn đưa tay xoa đầu cô bé giọng dịu dàng trìu mến hỏi. Cô bé nghe xong miệng cười toe toét gật Được! Chúng ta đi yêu thích thể loại đô thị, bạn có thể đọc thêm Vị Thuốc Trên Đầu Môi hay Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh.
- Hai năm trước tôi nói không có tôi em phải sống tốt chứ không nói không có tôi em được phép cưới Ấy vậy mà em dám bỏ tôi đi lấy chồng sao? Tôi nuôi em 8 năm còn chưa...Hắn lúng túng ngập ngừng không tài nào nói hết câu nhìn Mộc Nghi, hắn không thể nói mục đích nuôi Mộc Nghi chỉ để thịt, vậy còn đâu là bộ mặt của Còn chưa gì ạ?- Không có gì cả, nhưng nói tóm lại tôi không cho phép em ở đây với hắn? Nghe rõ chưa- Nhưng cháu chỉ ở cùng chị Dương Hân thôi, làm gì có hắn nào?Mộc Nghi bặm môi nhìn hắn, trong lòng vui lắm vì hắn và Elu vẫn chưa chết, Mộc Nghi còn muốn ôm chặt hắn nhưng còn chưa làm được lại bị hắn đề cập đến chuyện gì không biết- Dối trá? Chồng em rõ là thằng Hứa An Đông nó đâu rồi mau kêu ra đây? Tôi muốn nói Nghi nghe xong lúc này nở nụ cười rạng rỡ, thì ra là hắn đang ghen ư? Mộc Nghi không kìm được cảm xúc liền bước lại nhón chân lên ôm chặt lấy hắn, miệng cười cất giọng nói- Người đó không phải chồng cháu? Cháu vẫn chưa lấy chồng màHắn bất ngờ về cái ôm của Mộc Nghi lại cộng thêm câu nói vừa rồi, khiến cho tâm trạng của hắn vui hẳn, bình thường trở lại. Khóe miệng cong lên cười nhẹ vòng tay ôm chặt lấy Mộc Nghi, giọng trầm khàn nhẹ nhàng vang- Thật không?Mộc Nghi cười ra tiếng gật đầu lia lịa, tay vẫn ôm cổ hắn. Mộc Nghi chưa lấy chồng tức là miếng thịt béo bở của hắn vẫn còn cứ nghĩ đến là tâm trạng hắn như bay bổng, du͙ƈ vọиɠ đè nén bấy lâu lại trỗi dậy, hắn không kìm nén được liền buông Mộc Nghi ra kéo cô đi lại xe hơi- Ơ? Đi đâu thế ạ? Chị Dương Hân và chú Elu thì sao- Về nhà? Hai người họ lát sẽ về sauNói xong hắn cười một cái rõ nham hiểm rồi mở cửa cho Mộc Nghi bước vào, Mộc Nghi cũng ngây ngô ngồi vào trong, nhưng không hề biết tí nữa sẽ có chuyện gì xảy ra với bản cánh cửa của tiệm hoa, Dương Hân và Elu cứ đứng núp thập thò nghe lén, vừa thấy hắn đưa Mộc Nghi vào xe đi mất Dương Hân liền nhìn Elu hỏi- Nè? Bạn anh Lãnh Hàn đưa Mộc Nghi của tôi đi đâu vậy hả- Đưa đi làm việc cần làmElu cười cười cất giọng đáp Elu biết Lãnh Hàn đưa Mộc Nghi đi đâu và sẽ làm gì tiếp theo, bạn bè thân thiết có khác hiểu rõ luôn ý định của hắn, chỉ sợ Mộc Nghi không thích ứng chịu đựng nỗi lại bị liệt giường thôi- Làm việc cần làm là gì mới được?- Lãnh Hàn nhà tôi kìm hãm, nhịn 10 năm rồi đấyElu nhăn mặt, trời ạ phải để Elu nói thẳng ra như này luôn sao? Dương Hân nghe xong câm nín im thin thít giờ thì Hân đã hiểu, 10 năm nhịn vậy tức là lát nữa Mộc Nghi sẽ bị... Nghĩ đến Dương Hân thấy tội cho Mộc Nghi nhưng lại không biết phải làm sao nên cũng đành kệ đường về biệt thự hắn phóng xe một cách như điên, căn bản phần dưới đã hết kìm nén nổi nó như muốn nổ tung, Mộc Nghi ngồi bên quay mặt nhìn hắn thở dài Mộc Nghi cũng chả biết hắn định làm gìTại biệt thự, nơi này vẫn như cũ do bọn đàn em của hắn vẫn quản lý trong thời gian hắn và Elu vắng và Mộc Nghi vừa bước vào nhà, bọn đàn em ngay lập tức cúi đầu chào hoan Đại ca chị Mộc Lát nữa không một ai được lên làm phiền khi tôi chưa xuống? Có chuyện gì cứ gọi cho Elu bảo nó giải Dạ! Đại ca. Nói xong hắn thiên ngang bế Mộc Nghi lên đi về phòng ngủ cho nhanh, bọn đàn em đứng ngơ ngác nhìn, lên đến phòng ngủ hắn mở cửa bế Mộc Nghi vào trong, bây giờ Mộc Nghi vẫn còn không biết hắn định làm gì, đôi mắt ᴍôпɡ lung to tròn nhìn Sao lại đưa cháu lên phòng ngủ?Hắn bỏ Mộc Nghi ngồi xuống giường lớn, nhẹ nhàng từ tốn cởi bỏ chiếc áo vest vướng víu bên ngoài ném xuống sàn nhà, nhìn Mộc Nghi bằng ánh mắt thèm thuồng, Mộc Nghi chưa kịp phản ứng thì đã bị Lãnh Hàn đè lên nằm xuống chiếc đệm mềm mại- Ơ? Ưmm khoan đã...?Chiếc cổ trắng nõn bị hắn тһô Ьạᴏ độc chiếm liếʍ ɭáρ hôn, vừa hôn hắn lại vừa cắn chẳng mấy chốc vùng cổ của Mộc Nghi đã hiện lên những vết đỏ hồng, Mộc Nghi ngơ ngác vùng vẫy đẩy hắn ra vì khó Bỏ...bỏ cháu... ƯmmmmBờ môi nhỏ chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn khóa chặt bằng nụ hôn nóng bỏng, hắn xâm nhập từ làn môi cho đến bên trong khoang miệng, nuốt chọn mật ngọt từ miệng của Mộc NghiBàn tay không yên phận của hắn lần mò khắp nơi trên cơ thể của Mộc Nghi, hắn sờ soạng mọi chỗ nơi nào cũng mượt mà gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh cho hắn, hôn đôi môi Mộc Nghi chán chê hắn buông ra tiếp tục di chuyển xuống óc Mộc Nghi trống rỗng cảm nhận được dòng điện tê tê chạy quanh người, Mộc Nghi dần như nhận được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ cơ thể nóng ran lí trí muốn đẩy hắn ra như cơ thể lại không muốn cứ thấy Mộc Nghi để mặc cho hắn làm càn trên người Để xem hai năm không gặp cơ thể em nơi nào đã phát triển?Hắn ngẩng mặt nhìn Mộc Nghi say đắm cười tà cất giọng, Mộc Nghi nghe xong khuôn mặt đỏ bừng lắc đầu lấy tay che mặt xấu hổ tột nhếch mép đưa bàn tay xuống vén nhẹ phần váy ren trắng của Mộc Nghi sờ mó cặp ᴍôпɡ của cô, hắn ra sức khoái chí dùng tay xoa Ьóρ miệng cười nhẹ hừ một Nơi này phát triển rồi này, cũng to quá nhỉMộc Nghi nghe xong khuôn mặt đỏ như cà chua bàn tay vẫn che mặt, thật vô sỉ biếи ŧɦái đã sờ mó ᴍôпɡ cô còn nói to, nhỏ nữa Để xem trên này thì sao nào?Đôi tay nhanh như chớp luồn vào trong váy Mộc Nghi di chuyển lên phần đồi núi trập trùng trước mắt, hắn khéo léo kéo chiếc áo пɡựᴄ của Mộc Nghi ra cảm nhận hai bầu пɡựᴄ căng tròn, hắn vừa Ьóρ vừa xuýt xoa khen Chỗ này phát triển nhanh phết? Bàn tay tôi vẫn không tài nào giữ hết nóMộc Nghi nghe hắn nói vậy, thì liền bỏ tay ra khỏi mặt kéo bàn tay tác quai tác quái của hắn ra khỏi пɡựᴄ mình nhăn mặt khó chịu nói- Mộc Nghi đã 20 rồi không còn 18? Chú đừng nói nữaHắn thấy phản ứng vô cùng đáng yêu của Mộc Nghi thì liền cười phà phà thích thú gật đầu, rồi tiếp tục cho tay vào váy sờ пɡựᴄ Mộc Nghi nhào nặn nơi này thật mềm mại, khiến hắn chả muốn rời đi chút một lúc tận hưởng, du͙ƈ vọиɠ của hắn đã lên đỉnh điểm hắn muốn chiếm chọn cơ thể Mộc Nghi, hắn liền mở khóa áo của Mộc Nghi ra, ngặt một nỗi hắn kéo mãi mà vẫn không xong, hắn cay cú bên trong người lửa nóng đang rạo rực mà khóa áo lại kéo không Mẹ kiếp? Quần áo của phụ nữ thật phức tạp xé mẹ cho Nghi nhìn hắn thì bỗng dưng nghe một tiếng rẹtttttt dài ở dưới chân váy mình, nhìn xuống thì thấy chiếc váy của Mộc Nghi đã bị xé hơn nữa lên đến ngang là chiếc váy vải cũng khá thường không đắt, hắn dùng lực rất mạnh xé rách chiếc váy của Mộc Nghi ra là chuyện V...váy?- Tôi sẽ đền bù cho em một cửa hàng váy, tại nó khó cởi tôi xé cho nhanh vậy.
Truyện Con nuôi để thịt Tác gỉa Nguyễn Thị Thuỳ Chap 1- Tao muốn con bé đó? - Mày điên hả? Con bé mới chỉ 10tuổi ! Không lẽ mày tính... - Nuôi trước thịt sau. Nói xong hắn uống cạn ly rượu rồi đặt xuống bàn đứng dậy tiến về phía cô bé ăn mày 10tuổi đang đứng lảng vảng trước cửa quán bar. Hắn ông trùm xã hội đen, là một tay chơi sát gái. Hắn cực kỳ thích những cô gái non nớt trong sáng ngây thơ và chưa được qua sử dụng. Không ngờ cô bé 10 tuổi lại lọt vào trong tầm ngắm của hắn. - Ơ này ? Mày định làm gì Elu gã bạn thân và người cùng làm ăn chung với hắn trố mắt nhìn gọi khi thấy hắn sải bước đi ra cửa quán vội vàng đứng dậy đi theo. ... - Này? Bé gái-❤Tiếp 2. - Thiện tai ! Thiện tai. - Trâu già thích gặm cỏ non đích thực là đây. Elu đứng sau khoanh tay lắc đầu miệng lẩm bẩm. Elu không hiểu tại sao hắn phải làm như vậy chứ? Hắn thiếu gì gái sạch để ăn? Việc gì phải nhắm vào con bé mới chỉ 10tuổi đầu. - Mày nhất định muốn nuôi rồi thịt à? Elu tiến lại chỗ hắn, nhìn cất giọng nhỏ hỏi. - Mày nhìn mà không thấy sao - Mày có biết, mày hơn con bé này bao nhiêu tuổi không? - Theo đạo lý con bé có thể gọi mày bằng ba, ăn cỏ non vừa thôi coi chừng đau bụng. Elu đặt tay lên vai hắn khuyên nhủ, haiz dù sao cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Mặc dù là xã hội đen làm khá nhiều chuyện xấu nhưng Elu thật không nỡ nhìn thấy một bé gái 10tuổi sắp sửa rơi vào miệng cọp là thằng bạn. - Tình yêu không phân biệt tuổi tác - Tình yêu hay Tình dục? - Hừ ! Ừ thì cả hai. Nói xong hắn nắm tay cô bé đi lại xe trở về nhà, Elu lắc đầu bó tay đành im lặng đi theo hắn lên xe. Tại biệt thự. - Đưa cô bé này đi tắm rửa rồi hãy kiếm cái gì đó mặc vào. - Dạ. Cậu Chủ Cô giúp việc cúi đầu dạ rồi nắm tay cô bé dẫn đi về hướng nhà tắm. Còn hắn và Elu thong thả đi lại ghế rồi 20 phút sau. Cô bé đi ra, đã được tắm rửa sạch sẽ khuôn mặt bây giờ thật sự rất xinh. Do không có đồ mặc nên cô giúp việc đành lấy tạm áo sơ mi của hắn mặc cho cô, nó rộng thênh thang. - Woa? Đúng là cỏ xanh mơn mởn mày à - Ngậm miệng? Cỏ của tao - Thiện tai.
Mọi người đang dự định đóng vở kịch gì hả? Sao…sao lại có mặt đông vui vậy? Chú Liêm…cháu thấy người nhập vai nhất. Mộc Nghi cười cười, nhìn Hoắc Chí Liêm nói vui vẻ, câu nói của cô làm mọi người đang dâng trào cảm xúc thì tụt hứng, sao có thể hồn nhiên, vô tư như vậy chớ? Lãnh Hàn nắm tay chặt tay Mộc Nghi thở nhẹ, đôi môi mỉm cười cất giọng, Mộc Nghi vẫn đang trong tư thế hoang mang tự dưng mọi người làm cô lo sợ quá đi mất. - Anh đã tìm thấy người thân của em rồi, Ông Liêm chính là ba ruột của em. - Mọi người lại đang đùa gì vậy? Em không vui đâu, đừng đùa nữa, sao có thể như vậy? Không thể nào Mộc Nghi cười khẩy, nhìn Lãnh Hàn đập mạnh vào người hắn một cái, xong ngẩng mặt nhìn Hoắc Chí Liêm. Mộc Nghi tưởng là trò đùa, nét mặt có đôi chút rụt rè, e ngại, nhưng sâu thẳm đáy lòng cô lại đau buốt, tự nhiên Lãnh Hàn lại nhắc đến gia đình cô còn nói điều hoang đường Ông Liêm là ba cô nữa chứ? Ông Liêm nhẹ nhàng bước lại, biết cô khó tin nên đưa tờ giấy xét nghiệm huyết thống cho cô xem, nhằm khẳng định đó là sự mắt tròn xoe của Mộc Nghi nhìn Lãnh Hàn, rồi đưa tay lên cầm tờ giấy xem thử. Bỗng dưng hàng mi cong của cô động đậy, dòng xúc cảm dâng trào, Mộc Nghi giơ tờ giấy đến trước mặt Lãnh Hàn mở lời ngập ngừng hỏi - Chuyện…chuyện này là gì vậy? Sao có thể…Mộc Nghi nghẹn ngào nói xong ra lời, Hàn vỗ vào tay cô vài cái đứng dậy - Hoắc Chí Liêm đích thực là ba của em, giấy xét nghiệm anh mới kiểm tra. Anh nghĩ em có rất nhiều điều muốn nói với ba mình? Em tự nhiên đi, bọn anh sẽ ra ngoàiNói xong Lãnh Hàn cười cùng mấy người đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Miệng nói là sẽ đi nhường lại không gian cho cô, nhưng thật chất tất cả đang núp sau cánh cửa nghe lén. Sau khi tiếng cửa đóng lại, Mộc Nghi hít thở, đôi mắt ᴍôпɡ lung nhìn Hoắc Chí Liêm cất giọng hơi sợ Những điều này là thật sao? Thật sự là ba…ba của tôi, nếu là sự thực, vậy tại sao lại bỏ rơi đứa con gái của chính mình? Tại saoMộc Nghi bật khóc, hai hàng lệ cứ thế mà tuôn ra, không cách nào kiểm soát? Ông Liêm khóe mắt đã đỏ ngầu, từ từ bước lại gần nhẹ nhàng đặt ᴍôпɡ ngồi lên chiếc nệm, Ông Liêm nắm đôi tay nhỏ nhắn, mềm mịn của Mộc Nghi đặt vào lồng bàn tay rắnrắn rỏi mình nắm chặt, giọng nghẹn ngào nói - Ba chưa từng bỏ rơi con, ba có lí do…Ba xin lỗi con Nghi lặng thinh, sụt sùi nước mắt, người cô cứng đơ. Căn bản trong tình hình bây giờ thật sự cô không biết nói gì cho phải? Mọi việc đến với cô nhưng là một giấc mơ, quá là bất ngờ, không thể tin rằng cô có thể tìm lại chính người thân của Liêm thở sâu, nhìn biểu hiện trên gương mặt của cô thì phần nào ông cũng đoán được cô chưa thể chấp nhận, chuyện như thế này không thể nào ép buộc, cứ nên để thuận theo tự nhiên, dần dần Mộc Nghi sẽ chấp nhận rồi mở lòng. Hoắc Chí Liêm cúi đầu, vỗ nhẹ nhàng vào bàn tay cô, cất tiếng nói tiếp - Con không cần phải gấp gáp, ba biết là con chưa thể làm quen ngay bây giờ được, chính vì vậy cứ từ từ Liêm mỉm cười ngẩng mặt nhìn Mộc Nghi, cô vẫn im re, bàn tay Hoắc Chí Liêm đưa lên lau đi những giọt nước mắt cho cô, giọng khàn khàn trìu mến - Ba nghe Lãnh Hàn nói con đang mang thai? Phụ nữ đang trong thời gian mang thai thì không được khóc nhiều? Biết chưa…không sẽ ảnh hưởng đến cháu ngoại của ba Nghi không hiểu sao nghe đến câu nói đó, nụ cười trên môi lại nở rộ, cô vui vui. Hoắc Chí Liêm trông thấy nụ cười của đứa con gái bỗng nhiên ấm lòng, ông Liêm xoa đầu Mộc Nghi hỏi han một số thứ trước đây cô đã sống - Trước đây con sống có tốt không?Mộc Nghi nghe xong gật đầu, có chút e dè, đôi môi đỏ hồng mấp máy, giọng ngập ngừng vang - Dạ rất tốt. Lãnh Hàn và Elu quan tâm Liêm phần nào cũng yên lòng, Lãnh Hàn trước là bạn bây giờ lại hóa thành con rễ quý của ông Liêm, còn là người nuôi dưỡng đứa con gái nhiều năm và cũng nhờ có hắn, Hoắc Chí Liêm mới tìm được con gái tưởng chừng như đã mất của mình, quả nhiên trái đất này nhỏ thật?Nhưng Ông Liêm nào biết đằng sau sự thật, đó là khi Mộc Nghi 10 tuổi, vì có ham muốn với cô Hàn mới nhận nuôi Mộc Nghi, chứ nếu thời điểm đó Lãnh Hàn không có hứng thú, thì hiện tại làm chi có một cuộc sum họp như này xảy ra cơ Chí Liêm đứng dậy khỏi giường - Con nghỉ ngơi đi, cũng đã khuya lắm xong Hoắc Chí Liêm tính quay lưng rời đi thì cô nhanh tay, nắm giữ lại, Mộc Nghi còn điều muốn hỏi ba mình, cô ngước mặt đôi mắt long lanh nhìn ông Liêm chằm chằm, nửa thì cô muốn hỏi nửa lại không dám. Mộc Nghi hít thở dài cắn môi quyết định mở lời - Nếu như đây là thật…vậy còn mẹ của con đâu? Con…con muốn gặp người đó một Liêm dần như lặng đứng người trước câu hỏi của Mộc Nghi, lòng ông nhói lên, nỗi nhớ nhung ập về khi nhắc đến Minh Ngọc, Hoắc Chí Liêm lẳng lặng gật đầu cười - Được, con nghỉ ngơi đi? Mai ba sẽ qua đưa con đi gặp bà ấyMộc Nghi ngoan ngoãn nghe theo, bầu không khí trong phòng dần lắng xuống, hai người nhìn nhau chăm chăm…bên ngoài mọi người vẫn không chịu đi, hóng hớt đứng nãy giờ nghe lén. Khải Uy ghé sát tai vào cánh cửa, rồi đập đập vào vai Lãnh Hàn hỏi - Đại Ca? Anh có nghe thấy gì không- Cửa này họ thiết kế cắt âm, cậu tưởng tôi là gì mà nghe được? Sao hai người nói chuyện nhỏ Chắc Mộc Nghi và Hoắc Chí Liêm sắp nói xong rồi, xuống nhà thôi? Đứng đây cũng không được gì khó chịu nhăn nhó nhìn Lãnh Hàn nói, xong thì kéo hai người kia đi xuống, chứ để bên trong phát hiện bọn họ đang nghe lén thì không biết phải giấu mặt ở đâu, Lãnh Hàn hừm thành tiếng quay lưng rời khỏi, ngồi dưới nhà khoảng tầm 5 phút thì Hoắc Chí Liêm đi xuống vẻ mặt hình như vui? Chắc hai ba con đã tập làm quen được rồi, Hoắc Chí Liêm chỉ tay lên lầu tươi tắn cất giọng- Mộc Nghi…con bé đã ngủ rồi, giờ ba cũng về Để tôi đưa ông về?- E hèm, giờ còn tôi với ông gì nữa, chắc phải Mộc Nghi là con gái của ba đó sao? Gọi ba vợ đi cho gần gũiÔng Liêm cười phà phà, Lãnh Hàn thì ngượng chín cả mặt, bao nhiêu năm gọi Hoắc Chí Liêm là Ông Liêm giờ đổi là Ba vợ có vẻ hơi ngượng mồm thì phải, nhưng sớm muộn gì cũng gọi là ba, chi bằng gọi trước để tập quen Hàn cười lớn gật đầu rất nhanh đã gọi Hoắc Chí Liêm Liêm là ba, làm Elu và Khải Uy đứng phía sau rợn Ở ngoài đã có tài xế chờ sẵn, con không cần phải đưa ba về làm gì, hôm nay vất vả rồi con cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, ba đi trước đây? Không…không cần lời, Hàn quay lưng rời khỏi nhà, Lãnh Hàn mỉm cười tươi roi rói cúi đầu chào Ông Liêm. Sau khi ông Liêm đi khuất, mọi người vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài, ai nấy về phòng đi ngủ.…Sáng hôm sauHoắc Chí Liêm qua biệt thự đưa Mộc Nghi đi đến nghĩa trang thăm mẹ Minh Ngọc. Mộc Nghi không ngờ mẹ cô đã mất sau khi sinh cô được vài ngày chỉ tại vụ hỏa hoạn, lúc đến thăm nước mắt cô chảy ròng rã đau Nghi thấy kế bên mộ mẹ, còn có một chiếc mộ nhỏ ở trên có khắc tên, cô hỏi thì ba cô nói đó là mộ của cô, nghĩ đến cũng thật may mắn, không thể tin năm ấy Ông Liêm nhận hài cốt của đứa trẻ lại là một người khác.…Buổi tối hôm, Lãnh Hàn trở về thì không thấy Mộc Nghi yêu dấu đâu? Liền gọi người làm ra hỏi- Mộc Nghi đâu rồi?- Dạ, lúc trưa Ông Liêm có ghé qua gửi lại lời nhắn muốn đưa tiểu thư Mộc Nghi về nhà chơi vài tuần nghỉ ngơi dưỡng thai, nói cậu chủ đừng lo Hàn nghe xong nhíu mày, miệng lầm bầm Elu và Khải Uy bước vào vô tình nghe thấy thì đứng lại bật cười, bây giờ đối thủ của Lãnh Hàn chính là ba vợ…Lãnh Hàn đọ sao mà được? Lãnh Hàn lạnh lẽo nhìn nữ người làm ra lệnh- Lên phòng thu xếp cho tôi vài bộ Ê…ê này? Mày lại định đi đâu thế? Công việc ở doanh trại đang ngập đầu kia kìa, Dương Hân cũng cận kề ngày sinh nỡ, là chồng bây giờ tao phải ở cạnh chăm Đại Ca? Em cũng không rõ công việc ở doanh trại, Đại Ca đừng đùn đẩy cho Thôi được rồi, hai người lèm bèm quá đấy…Tao lên phòng trướcLãnh Hàn hầm hự, quay người bỏ đi lên lầu lúc này Elu với Khải Uy yên lòng đi về phòng. Gớm, nhưng mà làm gì có chuyện Hàn ca lại chịu nghe lời như vậy chớ…Nữa đêm Lãnh Hàn bẽn lẽn như kẻ trộm mò mẫm đi xuống lầu, trong nhà tối thui, đang đi thì gặp nữ người làm, hai người giật bắn cả mình- Ơ? Cậu…Suỵt. Im lặng, mau đi ngủ đi, xem như chưa thấy tôi- Dạ, mà cậu chủ đi đâu thế?- Còn đi đâu nữa? Vợ tôi ở đâu thì tôi ở đó
truyện con nuôi để thịt