truyện em chỉ có thể thích anh
Em Chỉ Có Thể Thích Anh Chương 101: Ngoại truyện Chương trước Chương tiếp Trận đấu tạm biệt khán giả của thủy quái Makara cho tới giờ vẫn là trận đấu kinh điển nhất trong lịch sử giới quyền anh ngầm ở Mĩ. Hai quyền thủ đối đầu là "Thủy quái" đến từ Trung Quốc và "Voi điên" đến từ Ấn Độ.
Em đã được đọc câu chuyện này ở thư viện gần nhà. Truyện kể về một anh tiều phu trung thực, thẳng thắn. Đứng trước cám dỗ, anh vẫn giữ nguyên được các phẩm chất của mình mà không trở nên tham lam. Nếu có được hai lưỡi rìu vàng và bạc, chắc chắn cuộc sống của anh sẽ trở nên đủ đầy, không phải vất vả nữa.
Goku có thể trở thành Super Saiyan là bởi anh sở hữu một trái tim thuần khiết. Ảnh: ScreenRant. Như vậy, trong chương 319 này, thông qua Goku và Frieza, tác giả đã ngầm xác nhận một điều kiện quan trọng để trở thành Super Saiyan là phải sở hữu một trái tim thuần khiết và trong sáng. Qua đó, người Saiyan sẽ dùng cơn
Truyện Phong Hàn Thần! Đời Này Anh Chỉ Có Thể Thuộc Về Em của tác giả Huỳnh Kim Loan - Chương 19: Thích được anh nâng niu Đọc truyện online
Có lẽ là lúc hội thao mùa đông, trống tiết nhiều, thế là trên lớp mở máy chiếu phim, tôi chẳng thích phim đó lắm, gục trên bàn ngủ. Trong khi mơ mơ màng màng ấy, cảm giác hình như có ai khoác áo cho tôi (về sau mới biết, là áo khoác của cậu ấy).
lirik lagu mega mustika bukan yang pertama. Tên gốc 我就想蹭你的气运 Tác giả Minh Quế Tái Tửu Nhân vật chính Triệu Minh Khê x Phó Dương Hi Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Nhẹ nhàng, Pháo hôi, Kim bài đề cử Ngược tra, Vả mặt Số chương 70 Chương + 5 Phiên ngoạiVăn ánMinh Khê là người mà nhà họ Triệu nhận về, nhưng họ chỉ thiên vị thiên kim giả, nói Khê không thiện lương bằng Triệu Viện, không ưu nhã bằng Triệu Khê cũng không quan tâm, vẫn cố gắng làm hài lòng những người thân duy nhất trong gia đình, mặc dù bọn họ nói như vậy là đang tranh đoạt với Triệu đến khi, cô đột ngột qua đời vì bệnh nan mới phát hiện số mệnh Triệu Viện là nữ chính, còn cô chỉ là nữ phụ làm nhiều việc ác trong bộ truyện này, cho nên mới có kết cục thê thảm như về một lần nữa, trong lòng Triệu Minh Khê vô cũng lạnh lẽo, không thèm quản người nhà cái gì, con mẹ nó người nhà, con mẹ nó vị hôn phu, cô lập tức thu dọn hành lý rời xa những người trong ngôi nhà này, đi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống “Làm bạn với nhân vật có giá trị thời thượng cao”, bỏ mặc số đi rồi, trong nhà bỗng dưng quạnh lý mà nói, nó phải rất thoải mái, nhưng ——Tại sao cha mẹ, anh hai lạnh lùng, em trai cáu kỉnh, Thẩm Lệ Nghiêu – người bị cô theo đuổi lại cảm thấy… không quen?*****Để sống sót khỏi căn bệnh nan y, Triệu Minh Khê không thể không đi hít vận khí trên người thái tử của Phó thái tử này mỗi lần nhìn thấy cô, lỗ tai đều đỏ như cắt ra máu, nhưng lại giả bộ lạnh lùng và cool ngầu, “Cô có thể để cho tôi yên được không?”Ngày thứ hai, Triệu Minh Khê thật sự đi tìm người khác để hít vận một buổi yến tiệc, người nhà họ Triệu và Thẩm Lệ Nghiêu giương mắt nhìn Minh Khê xinh đẹp hờ hững, đứng ngồi không yên khi cô không hề có ý định trở định bước tới thì bọn họ đã bị một đám người xô đẩy, làm tản qua hai bên, nhóm người này đang cung kính nhường đường người nào tử của Phó Thị đi tới, siết chặt cổ tay Minh Khê, cúi đầu như con cún nhỏ, ủy ủy khuất khuất nói “Cho em dây dưa đấy, còn không được hay sao?”Tất cả mọi người?!Rất lâu sau này, Phó Dương Hi mới biết được sự thật, anh cảm thấy cực kỳ đau đớn ——Anh nghĩ em muốn theo đuổi anh, kết quả em chỉ muốn hít vận khí của anh mà thôiAnh coi em là vợ tương lai, còn em chỉ xem anh là cột phát wifi???Làm cột phát wifi cũng được, vợ à, em có thể nhìn anh một chút được khôngMột câu giới thiệu vắn tắt Cả ngày nam chính đều ảo tưởng tôi thích anh ý Nữ chính rất nỗ lực, tự lập tự cường.
Mặc dù đã đi theo anh Từ nhiều năm, nhưng trong lòng đám vệ sĩ, anh là một sự tồn tại vô cùng bí ẩn. Trầm mặc ít nói, lai lịch không rõ. Không ai biết thân thế anh Từ ra sao, chỉ biết anh từ nước ngoài về, ở nước Mĩ tạo dựng được một thân phận cực hoành tráng, sau đó về nước đầu tư làm ăn. Trẻ như vậy mà đã có tiền. Hình xăm trên cánh tay anh lại càng khiến người ta sợ hãi, thêm cả những vết sẹo kì quái, mọi người đều hoài nghi liệu có phải anh Từ đã làm chuyện gì đó bất hợp pháp ở Mĩ hay không. Có điều, tuy anh Từ chẳng mấy tình cảm với cấp dưới, nhưng tiền lương thì lại hậu hĩnh, hơn nữa, ánh mắt đầu tư của anh rất độc đáo, thế nên mọi người đều kính nể anh, tận tâm tận lực đi theo anh. Anh Từ là kiểu người không làm gì cũng khiến người ta sợ hãi, đàn ông kính trọng anh, phụ nữ thì khát khao chinh phục được anh. Ngày thường, anh Từ không thích nói chuyện, có nói thì cũng chỉ nói chuyện quan trọng, thích nhằm trúng chỗ hiểm yếu nhất, không thích dài dòng, nghiễm nhiên cũng có yêu cầu như vậy với những người xung quanh. Phần lớn thời gian, mọi người đều cảm thấy anh Từ thiếu mất hơi thở con người, cảm xúc lúc nào cũng phẳng lặng, tựa như một người đã đánh mất buồn vui giận hờn vậy. Với các đối thủ thương nghiệp, anh trấn tĩnh mà cũng ra tay rất ác liệt, nhưng cho dù bao lần giành chiến thắng, tài sản có tăng lên nhiều đến đâu, thì vẫn không thể nhìn ra biểu hiện vui mừng trên mặt anh. Dường như không có gì có thể khiến anh Từ vui vậy. Thế nên, lúc anh Từ đột nhiên đứng dậy, kích động đuổi theo cô gái kia, thì những người bên cạnh anh đều như nhìn thấy quỷ. Cô đầu bếp nhỏ đó có quan hệ gì với anh Từ? “Mà này, cậu có cảm thấy cô đầu bếp đó rất giống người kia không?”, vệ sĩ riêng của Từ Tử Sung thảo luận với trợ lý của anh. “Đúng là rất giống nhỉ…” “Không phải chính là cô ấy đấy chứ?” “Ai cơ?” Bạch Phi Nhi đang đứng bên cạnh liền hỏi. Mọi người không nói gì nữa, anh Từ cực kỳ không thích người khác tìm hiểu về đời tư của anh, cho nên chắc chắn họ sẽ không nhiều lời với vị thiên kim tiểu thư này. Mọi người chia nhau chiếc bánh kem, vốn dĩ trong lòng không chờ mong gì nhiều, nhưng sau khi nếm thử một miếng thì đều tấm tắc khen. “Wow, ngon quá.” … Hạ Mộng Ngư đang định kéo cửa bếp ra để vào làm việc tiếp, nhưng vừa mới khẽ kéo ra, thì một bàn tay to lớn đã đè cánh cửa lại. Bên tai truyền đến tiếng thở nặng nề, Hạ Mộng Ngư nhìn bàn tay ở trước mặt, sau đó ánh mắt chuyển sang cánh tay rắn chắc của anh. Trên hình xăm, Pan xấu xí dữ tợn, biểu cảm hung ác, một đôi sừng cong vút quấn lấy con mắt ma quỷ màu lam, đôi mắt sâu như hồ nước thăm thẳm có thể hút trọn mọi sinh mệnh vào trong đó. Hạ Mộng Ngư cảm giác thoáng sợ, cô bất giác giơ tay sờ lên hình xăm kia. Sao anh lại xăm cái hình khiến người ta kinh hãi thế này chứ? “Đi theo anh.” Hạ Mộng Ngư còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét vào thang máy, Từ Tử Sung ấn thẳng lên tầng cao nhất. Trong thang máy chỉ còn lại hai người. Hạ Mộng Ngư nhìn bóng dáng Từ Tử Sung, cuối cùng cũng có chút căng thẳng. Vừa rồi bị Bạch Phi Nhi kích thích nên mới xông ra ngoài, chứ thật ra trong lòng vẫn hơi do dự. Mười năm không gặp, Từ Tử Sung đã thay đổi quá nhiều, không còn cho cảm giác về một cậu thiếu niên, giờ thì chín chắn như thành một người khác. Ai mà biết anh có còn thích cô không, hay có còn để ý đến cô không? Từ Tử Sung đưa lưng về phía Hạ Mộng Ngư, Hạ Mộng Ngư quan sát vóc dáng anh. Cơ thể anh còn cao lớn hơn trong trí nhớ của cô, bả vai rộng, cánh tay rắn chắc, vòng eo hẹp, thật khiến người ta muốn ôm anh từ đằng sau. Hạ Mộng Ngư cúi đầu, mặt đỏ lên. Thật là, mấy năm nay, tuy rằng cô không yêu đương, nhưng cũng đã từng tiếp xúc với không ít đàn ông, có khi nào lại xấu hổ, hoảng loạn đâu? Vậy mà hiện tại, chỉ ngắm dáng Từ Tử Sung thôi đã đủ khiến cô có cảm giác ngượng không biết trốn vào đâu. Rõ là đã tìm lại được cảm giác thời thiếu nữ. Cửa thang máy mở, Từ Tử Sung đi ra ngoài. Hạ Mộng Ngư do dự một chút rồi cũng đi ra theo anh. Đối diện cửa thang máy là phòng của Từ Tử Sung. Phải có thẻ riêng thì mới có thể lên được tầng này. Hạ Mộng Ngư ở gần nửa năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô lên tầng này. Cô tò mò nhìn ngó khắp nơi, cách trang hoàng thì thống nhất, không khác tầng cô ở là mấy, chỉ có điều là tương đối ít phòng. Từ Tử Sung mở cửa đi vào, quay ra thì thấy Hạ Mộng Ngư vẫn đứng ở ngoài thò đầu vào trong, dường như có vẻ rất hiếu kỳ. Có lẽ vì làm trong bếp, nên Hạ Mộng Ngư không trang điểm, một thân đồng phục bếp, tóc giấu dưới mũ. Gương mặt đó vẫn giống hệt trong kí ức, đôi mắt cười long lanh mà rất dịu dàng, biểu cảm vẫn vậy, lúc nào cũng đầy vẻ tò mò, vô cùng sinh động. Có lẽ bởi đã để hình ảnh đó lặp đi lặp lại quá nhiều lần trong hồi ức, thế nên mỗi một biểu cảm của cô đều quen thuộc đến vậy. Bất chợt Từ Tử Sung lại có ảo giác như chỉ vừa mới gặp cô mà thôi. Dường như ngày hôm qua mới là cái ngày mùa hè năm đó, cô đứng trên tàu điện ngầm giả vờ ốm để xin thầy cho nghỉ học. Lúc đó anh còn đeo cặp kính viền đen, dựa vào cánh cửa nhìn dáng vẻ khoa trương của cô, nhịn không nổi phải bật cười, tới khi cô ngoảnh ra nhìn thì lập tức thu lại nụ cười, cố tình ra vẻ lạnh nhạt. Những ngày tháng bên Hạ Mộng Ngư, vừa ngắn ngủi lại vừa rực rỡ. … “Vào đi.”, Từ Tử Sung nói. Lúc này Hạ Mộng Ngư mới hoàn hồn. Cô chần chừ đứng ngoài cửa, “Anh Từ, lần đầu gặp mà đã đưa con gái về phòng à? Tôi thấy anh thuần thục như thế, chắc là quen lắm rồi…” Miệng lưỡi vẫn sắc bén như thế. “Bọn mình là lần đầu gặp sao?”, Từ Tử Sung hỏi. “Có cần anh giúp em nhớ lại chút kí ức không?” Hạ Mộng Ngư cười gượng hai tiếng rồi quyết định không trêu Từ Tử Sung nữa, bởi hiện tại nhìn anh có cảm giác vô cùng không dễ chọc vào. Cô ngoan ngoãn đi vào phòng của Từ Tử Sung, nhìn ngó khắp nơi rồi nhướng mày nói “Kinh, anh Từ bây giờ ghê thật đấy, chỗ này một đêm không rẻ nhỉ?” Từ Tử Sung không nói lời nào, chỉ đưa lưng về phía Hạ Mộng Ngư, rót hai ly rượu rồi đưa một ly cho cô. Hạ Mộng Ngư đón lấy ly Whiskey rồi cười tủm tỉm “Vừa vào phòng đã muốn chuốc rượu người ta sao? Điệu bộ này của anh trơn tru như vậy, chắc là trước đây đã từng đưa không ít cô vào nhỉ? “Em không cần phải căng thẳng thế đâu.”, Từ Tử Sung bất chợt nói. Hạ Mộng Ngư nghẹn họng, mặt đỏ lên, nghiêng đầu uống rượu, xấu hổ đến mức hận không thể đục tường chui ra. Đúng là cô đang căng thẳng, thế nên mới muốn lải nhải mấy câu ra vẻ mình không quan tâm. Nào đâu ngờ Từ Tử Sung lại cứ thế bóc mẽ cô chứ? Tim Hạ Mộng Ngư đập như sấm, cô vừa quẫn bách vừa căng thẳng, trong nháy mắt, cô thật sự có cảm giác muốn chạy trốn. Cả đời này cô đã từng quẫn như thế đâu? Hạ Mộng Ngư đặt ly rượu xuống, hoảng loạn nói “Tôi về bếp trước đây, anh Từ có việc gì thì lại liên lạc nhé.” Cô xoay người định đi. Từ Tử Sung dốc ly lên uống một hơi cạn sạch rồi bước tới, giơ tay chặn Hạ Mộng Ngư giữa mình với cánh cửa. “Gọi anh là anh Từ ư?”, Từ Tử Sung nói từ phía sau Hạ Mộng Ngư. Hạ Mộng Ngư cúi đầu không nói lời nào. “Cố ý trêu anh phải không? Hả?” Cuối cùng, Hạ Mộng Ngư lấy hết can đảm, cô xoay người, đỏ mặt, đưa mắt nhìn Từ Tử Sung và hỏi “Người khác đều gọi anh là anh Từ mà phải không? Vậy sao tôi không thể gọi thế?” Từ Tử Sung đứng thẳng dậy, hơi nhíu mày, “Em giống những người khác sao?” “Không phải đều giống nhau sao?”, Hạ Mộng Ngư hỏi lại. “Không phải… Em không giống bất kỳ ai cả.”, Từ Tử Sung nói. Hạ Mộng Ngư chỉ cảm thấy trong lòng mình như vừa thoảng qua một tiếng thở dài, bất chợt, cô cảm thấy có thể tha thứ tất cả rồi. Không phải là tha thứ cho Từ Tử Sung, mà là tha thứ cho cuộc đời chìm nổi này, tha thứ cho những điều quanh co, gập ghềnh. Hai người chăm chú nhìn nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, chỉ trong chớp nhoáng, họ có thể dùng một ánh mắt này để hóa giải mọi điều. Cô biết, cái cảm giác chấn động này, chỉ có Từ Tử Sung mới có thể cho cô mà thôi. Trước đây thế nào cũng được, vào khoảnh khắc này, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, trong mắt, trong lòng, cũng chỉ có người trước mặt đây. Rốt cuộc, Hạ Mộng Ngư cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Em không gọi anh là anh Từ thì gọi là gì đây?”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm. “Thế nào cũng được.”, Từ Tử Sung nói “Em vui là được.” Hạ Mộng Ngư cân nhắc một chút rồi nói “Em cũng không nhớ trước đây gọi anh là gì nữa, lâu quá rồi…Hình như em gọi tên anh thì phải?” “Ừ.” “Thỉnh thoảng gọi anh là Sung ca, đôi lúc lại gọi là bảo bối…”, Hạ Mộng Ngư lắc đầu, “Không được, gọi như thế, đám nhân viên của anh lại chẳng bị dọa chết đi ấy chứ, ngày nào họ cũng nhìn anh như nhìn Diêm Vương không bằng.” Nhìn dáng vẻ liên mồm liên miệng của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung lại không khống chế được khóe môi đang cong lên. Đã lâu lắm rồi không có người líu ríu bên tai anh, xung quanh anh, trước nay chỉ toàn một bầu không khí yên tĩnh, trầm mặc. Hiện giờ Hạ Mộng Ngư một lần nữa xuất hiện, bên anh lại như có sức sống rồi. Hạ Mộng Ngư cau mày nói “Hay là trước mặt người ngoài, em gọi anh là anh Từ nhé? Lúc khác thì tùy em, được không?” “Được.” Hạ Mộng Ngư lại cười, cô nghiêng đầu hỏi “Anh không kể cho em nghe chuyện của anh gần đây sao?” “Em muốn biết gì?” Hạ Mộng Ngư nhún vai, đi đến bên cạnh, cầm ly rượu mình vừa đặt xuống lên nhấp một ngụm, rồi vừa đi vừa nói “Bây giờ anh đang làm gì?” “Đầu tư.” Hạ Mộng Ngư gật đầu, cô cầm lấy quyển sách anh đặt trên bàn lên xem, lại buông lời “Dạo này đang đọc chòm sao à?” “Ừ.” “Anh ở đây bao lâu rồi?” “Một tuần.” “Còn định ở bao lâu nữa?” “Xem em thế nào.” Hạ Mộng Ngư khựng lại, quay đầu nhìn Từ Tử Sung. Lời này của anh là có ý gì? Thấy Hạ Mộng Ngư uống hết ly rượu, Từ Tử Sung lại rót thêm cho cô. “Em cũng chỉ có mấy chuyện này muốn hỏi anh à?”, Từ Tử Sung hỏi. Hạ Mộng Ngư sửng sốt, lại nghi hoặc hỏi “Em nên hỏi cái gì đây?” “Những câu em hỏi anh ngày trước sáng tạo hơn bây giờ nhiều.”, Từ Tử Sung nói. Hạ Mộng Ngư cau mày nghĩ một một chút rồi hỏi “Em từng hỏi anh những câu nào?” “Không nhớ? Cần nhắc nhở chút không?” Từ Tử Sung cầm ly rượu tiến lại gần Hạ Mộng Ngư. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Anh đưa ly rượu cho Hạ Mộng Ngư rồi mỉm cười, “Ví dụ như…” “Gì?” “Lúc tự sướng anh nghĩ đến ai.” Hạ Mộng Ngư không ngờ, mình lại rơi vào cái hố do chính mình đào từ mười năm trước. Cô nghẹn lời, nâng ly rượu lên uống cạn, đặt ly xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Từ Tử Sung rồi híp mắt hỏi anh “Thế rốt cuộc là anh nghĩ đến ai?”
Trận đấu tạm biệt khán giả của thủy quái Makara cho tới giờ vẫn là trận đấu kinh điển nhất trong lịch sử giới quyền anh ngầm ở Mĩ. Hai quyền thủ đối đầu là “Thủy quái” đến từ Trung Quốc và “Voi điên” đến từ Ấn Độ. “Thủy quái” Makara có kĩ thuật khá toàn diện, gần như là quyền thủ có kĩ thuật và chiến thuật hoàn mĩ nhất trong lịch sử. Trận đấu chia tay khán giả này là trận thứ ba trăm của anh. Có điều, trong số gần ba trăm trận trước đó, anh chỉ đánh gục đối thủ ở 147 trận. Còn đối thủ của anh, “Voi điên” đến từ Ấn Độ, tuy chỉ đánh 236 trận, nhưng có đến 218 trận hạ gục đối thủ, có thể nói là hoàn toàn xứng đáng với danh xưng “cỗ máy giết người”. Hơn nữa, “Voi điên” cũng là quyền thủ có kĩ thuật rất đặc sắc, biết khống chế tiết tấu, gian xảo, hung dữ, luôn bất ngờ dụ đối thủ vào bẫy, rồi khiến họ gục ngã chỉ sau một cú đá. Hai quyền thủ này đều xứng đáng trở thành quyền vương của giới quyền anh ngầm. Người nào cũng đều tham gia cả trăm trận đấu, thành tích khó đánh bại, nhưng không hiểu là trùng hợp hay cố ý, mà hai người này chưa từng gặp nhau trên sàn đấu. Cho đến khi Makara tuyên bố giải nghệ, thì ê kíp của “Voi điên” mới bắt đầu tích cực liên hệ, cuối cùng cũng sắp xếp được trận đấu thế kỷ này. Bất kể là trận đấu cuối cùng của “Thủy quái” Makara, hay là trận chiến giữa hai vị quyền vương, thì trận đấu này cũng đều có sức hút vô cùng lớn. Thế nên, khi tin tức vừa được tung ra, thì tiền cược đã vọt lên con số kỉ lục chưa từng có trong lịch sử giới quyền anh ngầm. Một người là con hổ Trung Quốc, một người là con voi Ấn Độ. Cả hai đều là người châu Á, đều đi ra từ trại huấn luyện Siberia. Họ có thể trạng tương đương, đều là những quyền thủ có chiến thuật sắc sảo, đến cả sự phòng thủ cũng kín kẽ không chút sơ hở. Thế nên, còn chưa đến một giây cuối cùng thì chẳng bên nào nắm chắc được thắng lợi. Từ tỉ lệ đặt cược thì có thể thấy, hình như mọi người xem trọng “Voi điên” hơn một chút. Tuy số trận đấu của “Voi điên” kém “Thủy quái” 64 trận, nhưng số lần đánh gục đối thủ thì lại nhiều hơn. Mà thứ giới quyền anh ngầm chú ý hơn vẫn là những màn hạ gục đầy chết chóc. Bất kể bạn hạ lưu, đê tiện, tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần bạn cống hiến cho khán giả một màn giết chóc đầm đìa máu tanh, thì bạn chính là đứa con cưng của họ. Thế giới này tràn ngập sắc màu, đèn giăng sáng khắp lối thành phố, hệ thống điện như con quái vật bao trùm cả thành phố, đủ để thắp sáng mọi ngả suốt hai tư giờ. Nhưng càng là nơi rực rỡ ánh sáng, thì lại càng nhiều bóng ma. Càng là nơi lung linh hào quang, thì bóng ma nơi ấy lại càng dày đặc. Ở quốc gia ngợp trong vàng son này, giữa màn đêm u tối, tiền tài, bạo lực, dục vọng, tất cả đều vần xoay quanh quyền đài. Vô số ánh mắt ẩn mình trong căn phòng tối om, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chờ đợi một bữa tiệc thịnh soạn nhơ nhớp máu tanh. Có người vì trận đấu ấy mà phải phơi thây nơi đầu đường, có người khuynh gia bại sản, lại có người phất lên chỉ sau một đêm. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ tới thời điểm kết thúc trận đấu. Rốt cuộc thì ai sẽ nằm gục trên quyền đài? Trận đấu này rốt cuộc sẽ là màn tạm biệt khán giả của Makara hay là trận đấu kết thúc sinh mệnh anh?… Vì khoản tiền đặt cọc quá cao, nên trước trận đấu, cả hai quyền thủ đều được bảo vệ nghiêm ngặt, đề phòng có bất trắc gì sẽ xảy ra. Từ Tử Sung và ê kíp của anh được cách ly trên một đảo nhỏ ở Hawaii để tập luyện. Huấn luyện viên của Từ Tử Sung là bạn chiến đấu với anh nhiều năm, có thể nói là người hiểu kĩ thuật và chiến thuật của anh nhất. “Cậu biết không? Cậu gần như là một quyền thủ hoàn hảo, mà nếu phải nói ra nhược điểm của cậu, thì chính là cậu quá lương thiện.” Tuy rằng trước nay Từ Tử Sung vẫn luôn có quyết định của mình, không cần đến những đề xuất của huấn luyện viên, nhưng lúc này, anh ta vẫn không nhịn được mà phải nói đôi ba câu. Vì anh ta đã từng làm việc với rất nhiều quyền thủ, trong số đó, những người may mắn yên ổn đến cùng rất hiếm, tuyệt đại đa số đều chết trên quyền đài. Nguyên nhân rất đơn giản, dục vọng của con người là vô cùng vô tận, rất ít người biết điểm dừng, mãi mãi không thấy đủ. Từ Tử Sung là một trong số ít những người biết đủ, cũng là một trong số ít những người mà dù đứng trước ngưỡng cửa sống chết thì vẫn giữ được nhân tính. Đây chính là lý do mà tỉ lệ hạ gục đối thủ của anh thấp hơn, không phải vì anh không thể, mà là anh chọn không làm như vậy. “Cũng chỉ có anh mới cảm thấy một quyền thủ trong giới ngầm này còn được cái gọi là lương thiện.”, Từ Tử Sung nói. “Vì đúng là cậu có, thứ mà lúc nào cũng là dư thừa trên quyền đài.” Huấn luyện viên biết, trong lòng Từ Tử Sung còn sót lại nhân tính. Đây vốn là thứ mà một quyền thủ trong trị trường ngầm không nên có, vì đối thủ của bạn không còn chút nhân tính nào, họ muốn dùng cách nhanh nhất, tàn nhẫn nhất để giết bạn. Cho dù là tiền bạc, thì chỉ trong nháy mắt đã không còn quan trọng nữa, thứ quan trọng là cảm giác giết chóc, là ham muốn hủy diệt đối thủ, là dục vọng muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm và sinh mệnh của đối phương, đó mới là thứ khiến quyền thủ muốn ngừng mà không được, chứ không phải khoản tiền thưởng khổng lồ, tiền bạc suy cho cùng chỉ là con số mà thôi. Nhưng Từ Tử Sung không như vậy, anh chưa bao giờ mất đi nhân tính trong mình, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, anh tuyệt đối sẽ không hạ gục đối thủ một cách tàn nhẫn nhất. Phương thức này đối với những quyền thủ khác không là vấn đề gì, nhưng đối với một cỗ máy giết người thì lại khiến người khác phải lo lắng. “Cậu phải biết rằng, cuộc sống này không xuất hiện kỳ tích chỉ vì lòng lương thiện của cậu.”, huấn luyện viên nói. “Anh với tôi còn sống đã là kỳ tích rồi.”, Từ Tử Sung đáp “Tôi không lương thiện, tôi chỉ dựa vào sự lương thiện của người khác mà may mắn sống sót thôi…” “Lúc này cậu cần phải toàn lực ứng phó, chỉ cần có cơ hội là Voi Điên sẽ giết chết cậu.” “Thế thì không thể cho hắn cơ hội này rồi.” Từ Tử Sung vung một đấm vào bao cát khiến nó vỡ tung, cát bên trong rơi ra ào ạt. Cả người anh đẫm mồ hôi, dưới ánh mặt trời, hình xăm nàng tiên nữ như đang tỏa sáng. Lương thiện sao? Từ Tử Sung cảm thấy mình không hề lương thiện, người lương thiện chính là người trong lòng anh kìa. Anh dựa vào sự thiện lương của Hạ Mộng Ngư mới may mắn thoát khỏi khó khăn, nếu trên đời này thật sự có kỳ tích, vậy thì đây chính là kỳ tích của anh. “Tôi phải sống để gặp lại cô ấy, thế nên tôi không thua đâu.” Kết quả của trận đấu này không ngoài sự dự đoán của mọi người, rồi lại khiến người ta phải bất ngờ. Khi trận đấu mới bắt đầu, hai bên chuyển đổi tấn công và phòng thủ rất nhanh, thậm chí mắt thường khó có thể bắt kịp tiết tấu của trận đấu. Ý đồ của “Voi điên” vẫn giống như những trận đấu khác, hắn muốn khống chế nhịp độ của trận đấu, dụ dỗ Từ Tử Sung rơi vào cái bẫy của mình. Có điều, Từ Tử Sung không chỉ có động tác linh hoạt, mà tốc độ suy nghĩ còn nhanh hơn, thêm sự bình tĩnh, không bị khiêu khích, cũng không vì chiếm thế thượng phong mà để lộ vẻ vui mừng, căn bản là anh không hề bị dẫn vào cái bẫy do “Voi điên” tỉ mỉ giăng ra. Cuối cùng, trong nhịp tấn công, “Thủy quái” Makara càng thêm thận trọng, dùng một cú đá tưởng như tùy ý, đánh bại “Voi điên”, kết thúc trận đấu chỉ trong ba phút. Dư âm của trận đấu này rất lớn, thậm chí, có dân cờ bạc vì thua cá độ mà dẫn đến bắn nhau. Còn người chiến thắng, Từ Tử Sung, thì lại dứt khoát rời khỏi trường đấu, thậm chí còn không phát biểu một câu cảm nghĩ nào, cứ như vậy từ giã quyền đài, thần bí biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Nhưng những người theo dõi trận đấu ngày hôm đó đều không thể nào quên được vẻ mặt lạnh lùng như thần chết của anh. Thủy quái Makara đã đi đâu? Anh còn sống hay đã chết? Cuộc sống của anh giờ thế nào, là con cháu đầy đàn, hay vẫn cô đơn lẻ bóng? Không ai biết. Anh như một truyền kỳ, chỉ để lại một bí ẩn không hồi giải đáp mặc cho mọi người phỏng đoán. … Hai đứa trẻ sinh đôi lên tới cấp Hai là không còn bám bố mẹ nữa, thậm chí còn có dấu hiệu của thời kỳ phản nghịch. Nhân dịp nghỉ hè, Từ Tử Sung đưa cả hai đứa con trai đến một trại hè huấn luyện quyền anh. Nói văn vẻ thì là để chúng rèn luyện khả năng tự lập, tôi luyện thể chất và tinh thần, nhưng thật ra là muốn cùng tận hưởng thế giới hai người khó có được với Hạ Mộng Ngư. Vừa tiễn con đi, anh liền dẫn bà xã bay luôn sang một nơi tận bên kia địa cầu. Ở biệt thự quấn quýt mấy ngày, cuối cùng vẫn là Hạ Mộng Ngư không chịu được, thế nên phải kéo Từ Tử Sung vào nội thành đi dạo phố. Hai người thong dong dạo khắp các con phố của nước Mĩ, thoạt nhìn chẳng khác những đôi tình nhân hơn hai mươi tuổi là mấy. Hạ Mộng Ngư cầm cây kem Magnum socola vỏ giòn, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ giống hệt năm mười tám tuổi, nhưng nếu nhìn kĩ thì đã có thể thấy những vết hằn của năm tháng trên khóe mắt cô. Có điều, chuyện đó đâu có sao, năm tháng dễ dàng mài mòn vẻ ngoài của một người, nhưng trong mắt anh, cô vẫn tỏa sáng ánh ngọc như lần đầu gặp gỡ. Từ Tử Sung đưa tay lau vệt kem trên khóe miệng Hạ Mộng Ngư, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào. “Hay là về nhà đi?” Hạ Mộng Ngư nhíu mày. Từ Tử Sung này, cả đống tuổi rồi mà vẫn nhì nhèo không dứt. “Đang ban ngày ban mặt, đi shopping tiếp.” Hạ Mộng Ngư kéo Từ Tử Sung đến chỗ đông người, vừa hay gặp một trung tâm quyền anh mới mở đang có trận khiêu chiến. Người thắng có thể được tặng một vé tập miễn phí trong một năm, còn có thêm tiền thưởng nữa. “Anh lên thử đi!”, Hạ Mộng Ngư sốt sắng muốn Từ Tử Sung lên quyền đài. “Tiền thắng cho em mua kem.” Từ Tử Sung không muốn, anh đánh giá quyền thủ vạm vỡ trên quyền đài rồi nhíu mày nói “Không được, không đánh nhẹ được.” “Lâu lắm không nhìn thấy anh đánh rồi…”, Hạ Mộng Ngư phụng phịu nói. “Về nhà đánh cho em xem.” “Em chỉ muốn nhìn anh đánh người khác thôi…” … Hai người đứng bên dưới cứ dùng dằng mãi. Đứng trên sàn đấu là một quyền thủ da trắng cường tráng, tuy không hiểu họ nói gì, nhưng vẫn có thể đoán là người phụ nữ đang muốn người đàn ông lên, mà người đàn ông thì không chịu. Anh ta nghĩ mình gặp phải một tên yếu xìu nên cố ý khiêu khích, mời Từ Tử Sung lên đấu một ván. Từ Tử Sung lắc đầu. “I might kill you.”, Từ Tử Sung nói. Từ Tử Sung cảm thấy mình đang nói thật, nhưng người khác nghe được thì lại chỉ coi đây là một lời ngạo mạn, ai nấy đều xì xào bảo anh lên bộc lộ tài năng, không thì chỉ là chém gió mà thôi. Nghe mọi người ồn ào như vậy, Hạ Mộng Ngư không phục. Cô không quan tâm người khác nói mình thế nào, nhưng lại không lọt tai những lời nói xấu Từ Tử Sung, cô lập tức quay sang nói với Từ Tử Sung “Anh mau đi lên cho em! Anh mà không lên thì tối nay ngủ sô pha!” Trước giờ Từ Tử Sung đều phải đầu hàng trước những yêu cầu của Hạ Mộng Ngư, huống chi cô lấy chuyện ngủ ra để uy hiếp anh. Thế nên anh chỉ có thể bất đắc dĩ cởi áo khoác, xắn ống tay áo rồi nhảy lên quyền đài. Đúng là chẳng có bất ngờ nào xảy ra. Tuy Từ Tử Sung đã nhiều năm không đấu với người khác trên quyền đài, nhưng một quyền thủ ven đường thế này đâu thể là đối thủ của anh! Chỉ khoảng ba giây, Từ Tử Sung đã có thể dùng một cước rất đơn giản để đánh bại đối thủ. Người của trung tâm quyền anh kia chạy lên xem tình hình quyền thủ của mình thế nào. Từ Tử Sung chẳng buồn liếc mắt, anh nhảy xuống khỏi quyền đài, nhận lấy áo Hạ Mộng Ngư đưa rồi mặc vào, trong lúc mọi người đang chưa kịp phản ứng thì đã dắt Hạ Mộng Ngư rời khỏi “hiện trường gây án”. Đến lúc họ đi đã khá xa rồi, thì có một người thở hồng hộc đuổi tới. Vốn tưởng là người đến để gây phiền toán, nhưng khi nhìn lại thì chỉ là một chàng trai châu Á tầm hai mươi tuổi, vẻ mặt vẫn còn ngây thơ, vừa mở miệng đã dùng tiếng Trung hỏi “Xin hỏi anh có phải là Thủy quái Makara không?” Từ Tử Sung không ngờ mình lại bị nhận ra, anh quyết đoán trả lời “Không phải.” “Đúng là anh rồi.”, chàng trai nhìn Hạ Mộng Ngư đứng cạnh anh thì càng thêm kích động, “Chị ấy chính là hình xăm sau lưng anh, anh chính là quyền vương của giới quyền anh ngầm! Thủy quái Makara! Em là fan của anh, không nhận sai đâu.” Từ trước đến nay đều là Hạ Mộng Ngư bị fan của “Căn bếp nhỏ của tôi” nhận ra, hai người ở cạnh nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên có người nhận ra Từ Tử Sung. Thật ra, Hạ Mộng Ngư vẫn rất hiếu kỳ về chuyện chơi quyền anh của Từ Tử Sung ở Mĩ, nhưng anh nhất quyết không chịu nói, hôm nay có người nhận là fan của anh, đương nhiên phải hỏi thăm một chút về chuyện của Từ Tử Sung rồi. “Anh ấy chính là Thủy quái mà cậu nói đây! Sao cậu biết anh ấy?” “Em là sinh viên khoa Khoa học Thể thao, cực kỳ mê quyền anh. Gần đây, em có viết một bài luận văn về tay đấm quyền anh, thế nên nghiên cứu khá kĩ về các quyền thủ Trung Quốc, mà nhân vật truyền kỳ nhất chính là Thủy quái Makara!”. Chàng trai trẻ đẩy gọng kính rồi kích động nói với Từ Tử Sung “Em thích nhất trận anh đấu với Voi Điên, em xem đi xem lại không dưới một trăm lần, còn xem quay chậm nữa để nghiên cứu chiến thuật của anh. Phán đoán và phản ứng của anh chỉ cần tới một giây, quả thật anh đúng là một cỗ máy giết người chuẩn xác!” Nghe một cậu thanh niên hình dung về mình như vậy, Từ Tử Sung cũng không muốn nhiều lời với cậu ta. Anh nhíu mày, kéo Hạ Mộng Ngư đi, chỉ chốc lát sau đã hòa vào biển người, biến mất khỏi tầm mắt của chàng trai đó. “Anh làm gì mà lạnh lùng với người ta như thế, tốt xấu gì cũng là fan của anh…”, Hạ Mộng Ngư nói. Từ Tử Sung trầm mặc đi về phía trước, dường như không mấy vui vẻ. Hạ Mộng Ngư sán lại gần rồi hỏi “Sao thế?” “Người thích quyền anh ngầm, có thể là người hiền lành tử tế gì chứ?” Từ Tử Sung bỏ lại mấy lời ấy rồi đi thẳng đến tiệm bánh ở gần đó, mua cho Hạ Mộng Ngư chiếc bánh mì mới ra lò. Hạ Mộng Ngư sửng sốt một lúc lâu rồi mới định thần lại mà đuổi theo anh. Hai ngày sau đó, Từ Tử Sung không hề có biểu hiện gì khác thường, nhưng Hạ Mộng Ngư vẫn cứ cảm thấy trong lòng anh có tâm sự. Có lẽ sự xuất hiện của chàng trai kia đã gợi lên trong anh những hồi ức không mấy tốt đẹp. Tuổi càng lớn, Hạ Mộng Ngư càng hiểu, giữa hai vợ chồng vẫn cần một khoảng không riêng. Thế nên cô không gặng hỏi nhiều, chuyện Từ Tử Sung không muốn nói thì cô sẽ không hỏi. Hai người cứ như vậy cùng nhau trải qua những ngày còn lại của kỳ nghỉ, cho đến tận khi đón hai đứa con về nước cũng vẫn không nhắc lại chuyện này. Nửa năm sau, Hạ Dạ Dương về nước thăm hai người. Nhân cơ hội này, họ hẹn cả đám bạn cũ tụ tập một bữa. Càng lớn tuổi càng dong dài, mọi người tán gẫu tới tận gần nửa đêm, cả đám đều say khướt. Tất cả đều đã có gia đình, chỉ có hai người đàn ông độc thân là Hạ Dạ Dương và Mạnh Huy cần người đưa về. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung làm chủ, đương nhiên phải phụ trách đưa người say về nhà. Mạnh Huy mới ly hôn, lắm tâm sự, cứ nằng nặc đòi đi với Từ Tử Sung. Hết cách, Từ Tử Sung đành phải để Hạ Mộng Ngư đưa Hạ Dạ Dương về khách sạn với thái độ không hề vui lòng. Hạ Dạ Dương ngồi ở vị trí phó lái, vốn còn khật khừ như đang buồn ngủ, nhưng xe vừa chạy được một đoạn thì anh lập tức tỉnh táo. Liếc mắt một cái đã hiểu, Hạ Mộng Ngư biết ngay là anh giả vờ. “Cậu bụng dạ khó lường thật, giả vờ say cơ đấy?” “Tôi nói chuyện riêng với em gái tôi thì sao nào? Đã hơn chục năm rồi mà cái vại giấm Từ Tử Sung vẫn nhỏ nhen như thế hả?”, Hạ Dạ Dương châm một điếu thuốc, “Tôi với hắn là bạn cùng chung hoạn nạn, chẳng lẽ không tin tôi chút nào sao? Không nghĩ xem là năm đấy ai dắt cậu đi thảm đỏ rồi trao vào tay hắn à?” Có lẽ Hạ Dạ Dương cũng hơi say, thế nên nói nhiều hẳn. Hạ Mộng Ngư buồn bực, “Hai người thành bạn cùng chung hoạn nạn từ khi nào thế? Sao tôi không biết?” Hạ Dạ Dương có chút kinh ngạc, anh hỏi “Cậu ta không kể với cậu à?” Năm đó Hạ Dạ Dương còn nhỏ, không chịu nổi sự thay đổi đột ngột trong đời, quả thật đánh mất lý trí, nợ tiền dân xã hội đen, suýt nữa chết giữa đường phố Mĩ. Là Từ Tử Sung đã cứu anh một mạng. Anh không muốn nợ ân tình của Từ Tử Sung, thế nên Từ Tử Sung đã gọi anh đến trung tâm của thị trường quyền anh ngầm kia. “Dùng tất cả tiền cậu có, cược tôi thắng.” Trận đấu đó, đến giờ vẫn còn như mới mẻ trong kí ức của Hạ Dạ Dương. Lần đầu tiên anh biết, trên đời này lại có những thứ tàn nhẫn như thế. Một đêm có tổng cộng mười trận đấu, trận nào cũng đầm đìa máu tươi. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cặp mắt đỏ au đến vậy, điên cuồng cướp đi sinh mạng người khác. Từ Tử Sung xuất hiện trong sự chờ mong của khán giả, đáng sợ như một con thú hoang, tựa ác quỷ bước ra từ địa ngục. Trận đó Từ Tử Sung thắng, Hạ Dạ Dương thắng cược, trả lại tiền cho anh. Sau này, hai người không gặp lại nhau nữa. “Nói thật, cảnh tượng đấy khiến ai nhìn thấy đều cả đời khó quên. Thế nên lúc gặp lại Từ Tử Sung, tôi có chút kinh ngạc. Có thể sống trường kỳ trong thế giới như vậy, mà lại còn có thể trở lại thế giới bình thường, đúng là rất khó.” Từ Tử Sung gọi điện thoại đến giục Hạ Mộng Ngư về. Hạ Dạ Dương nhìn lướt qua ba chữ “Từ ỏn ẻn” trên màn hình mà lắc đầu, vỗ vai Hạ Mộng Ngư rồi xuống xe, tự bắt taxi về khách sạn. Hạ Mộng Ngư nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến giọng nói bất mãn của Từ Tử Sung. “Vẫn chưa về?” “Về ngay đây, chờ em.” Về đến nhà, Hạ Mộng Ngư nhìn thấy Từ Tử Sung đang ngồi trên sô pha đợi mình, vẻ mặt rõ ràng là không vui. Đã mấy chục tuổi rồi mà vẫn cứ thích ghen vớ ghen vẩn. Hạ Mộng Ngư bước đến, ôm cổ anh làm nũng. “Có nhiều chuyện muốn nói với hắn thế cơ à?”, Từ Tử Sung không nhìn Hạ Mộng Ngư, nghiêm mặt nói “Bình thường nhắn tin, gọi điện là đủ rồi, sao cứ phải gặp mặt?” Bình thường nhắn tin hay gọi điện thì nhiều nhất cũng chỉ là mấy tuần được có một lần, hơn nữa còn muốn gặp hai đứa con nuôi. “Vì đang nói chuyện của anh đấy, thế nên mới nói lâu một chút.” “Nói chuyện gì của anh? Hắn thì có thể nói lời hay ho gì về anh chứ?”, Từ Tử Sung vẫn giận lẫy. Hạ Mộng Ngư do dự một chút, cuối cùng vẫn nói “Cậu ấy nói đến chuyện anh đánh quyền ở Mĩ.” Vẻ mặt Từ Tử Sung cứng lại, anh không nói gì. “Anh chưa bao giờ kể chi tiết cho em nghe về chuyện của anh. Anh sợ cái gì?”, Hạ Mộng Ngư dừng một lát rồi nói tiếp “Sợ em biết môi trường sống của anh không lành mạnh thì em không yêu anh sao? Đã là vợ chồng già rồi, thế mà anh vẫn không tin em à?” “Môi trường sống không lành mạnh? Em nói thì nhẹ nhàng bâng quơ thế thôi.” Từ Tử sung đứng dậy, trở về phòng. Tối hôm sau, Hạ Mộng Ngư phải ra nước ngoài công tác một tuần. Lần đầu tiên Từ Tử Sung không đưa cô ra sân bay. Trong khoảng thời gian đó, anh chỉ gửi hai tin nhắn xác định cô đến nơi an toàn, thậm chí còn chẳng gọi một cú điện thoại nào cho Hạ Mộng Ngư. Kết thúc công việc, còn hai ngày cho mọi người hoạt động tự do. Bình thường, Hạ Mộng Ngư sẽ nhanh chóng quay về, lần này hơi giận hờn nên không mọi người đi ăn mà một mình ở lại trong khách sạn. Buổi chiều, Hạ Mộng Ngư nhận được một kiện hàng, mở ra mới biết là Từ Tử Sung gửi tới. Đó là băng ghi hình trận đấu của Từ Tử Sung. Hạ Mộng Ngư mất một buổi chiều để xem hết trận đấu đó. Từ khiếp sợ, hoảng hốt, đến cuối cùng chỉ còn lại cảm giác đau đớn, xót xa. Cô đi cả đêm để về nhà, cả chặng đường dài đầy mệt mỏi. Về đến nhà là cuối giờ chiều, Từ Tử Sung đang tỉa cỏ, nhìn thấy Hạ Mộng Ngư bất ngờ xuất hiện ở cửa thì có chút kinh ngạc. Anh đặt cái kéo cắt cỏ xuống, xoa xoa tay định đến giúp Hạ Mộng Ngư xách hành lý, nhưng vừa đến trước mặt cô thì cô lập tức nhào vào lòng anh, bật khóc nức nở. Không ai nói gì, cứ vậy lẳng lặng ôm nhau, cho đến khi Hạ Mộng Ngư ngừng khóc, hai người mới nắm tay nhau đi vào nhà. Mãi sau này, Từ Tử Sung mới hỏi Hạ Mộng Ngư, tại sao sau khi cô xem băng ghi hình xong lại không hỏi anh câu nào. Ánh nắng cuối chiều ấm áp, rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng lên tiếng “Vì bất kể em hỏi cái gì cũng đều rất nhẹ nhàng bâng quơ.” “Không.”, Từ Tử Sung hôn lên tóc cô, “Từ khoảnh khắc ấy, những chuyện này đều không quan trọng nữa.” Anh từng là ai, đã làm gì, tên là chi, đều không quan trọng. Quan trọng là, anh có cô, và họ yêu nhau. Hạ Mộng Ngư đọc cho Từ Tử Sung nghe một bài thơ. Em khát vọng có người đến chết vẫn điên cuồng yêu em Hiểu được là yêu và chết đều mãnh liệt như thế Lại vĩnh viễn đến cạnh em săn sóc Em khát vọng có người hủy diệt em Và người ấy cũng bị em hủy diệt Tình yêu trên thế gian sao mà nhiều vô kể Có người bỏ cả đời chung sống mà lại chẳng biết nổi tên nhau Để ta bỏ cả cuộc đời, không hỏi quá khứ, không hỏi bước đường tương lai. *** Chính thức hoàn nhé cả nhà!
GIỚI THIỆULần đầu tiên Thời Nhan nhìn thấy Chu Mục là ở bệnh giống như là một thiên hà xa vạn dặm, bỗng nhiên chiếu sáng toàn bộ thế giới của ngày thứ 60 quen Chu hỏi anh “Bác sĩ Chu, anh có thể thử thích em được không?”Anh trả lời cô “Không thể.”Vào ngày thứ 90 quen Chu lại hỏi anh “Bác sĩ Chu, anh có thể thử suy xét lại một chút về việc thích em được không?”Vào ngày thứ 120 quen Chu lại hỏi anh “Bác sĩ Chu, anh có thể…”Lần này Chu Mục không để cô nói hết câu, trực tiếp quăng hai chữ “Không thể.”Đột nhiên, trái tim co thắt lại, một một ngày nọ…Thời Nhan nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ “Bác sĩ Chu, bây giờ em có thể thích anh được không?”Chu Mục “Được, kỳ hạn là cả cuộc đời.”Thời Nhan “Được.”Lại một ngày nọ, có người nhìn thấy Chu Mục đè cô gái mà anh đã từ chối ba lần lên bức tường trong văn phòng, hơn nữa, còn hôn đến mạnh gái nhỏ không được bình tĩnh & Bác sĩ giả vờ lạnh lùng trong ngoài không đồng sẽ có một chút ngược nha! Nhưng nó vẫn sẽ lấy ngọt làm chính, đón chờ nha!
Thời tiết nóng bức, đám cổ động viên quanh sân đều nhễ nhại mồ hôi, càng đừng nói là thành viên của hai đội. Ai nấy đều nóng đến phát điên, hai thùng nước nhanh chóng vơi đi một nửa, báo hại lớp phó đời sống lại phải chạy đi mua thêm hai thùng đấu vẫn diễn ra khá gay cấn, điểm số bám đuổi sít sao. Đội phân ban dù sao cũng là liên quân, vậy nên dẫn trước A14 vài điểm. Nhưng A14 cũng là một đội mạnh, đến khi kết thúc một hiệp đầu, đôi bên chỉ chênh nhau đúng ba đội phân ban đang dẫn trước nên khí thế của cổ động viên bên đó rất cao. Nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra, khí thế của đội bên kia hình như còn ngày càng cao hơn. Thì ra là lớp phó đời sống của A14 vừa đi mua kem về."Sao bên mình không có?...""Lớp phó đời sống ki bo thế."Không phải là lớp phó đời sống bủn xỉn, mà là bốn lớp khó thống nhất ý kiến, hơn nữa, quỹ lớp chi tiêu thế nào phải được chủ nhiệm đồng ý, lớp này đồng ý, lớp kia lại không đồng ý, thế thì lớp mua lớp không sao? Vì thế, mấy lớp phó đời sống của khối phân ban chỉ có thể đều giả vờ không tồn tại, không nghe thấy lời oán thán của quần chúng mà lòng ai cũng có chút bực bội, thật ra không phải là không tự mua được một que kem, chỉ là cảm thấy đãi ngộ giữa hai bên bất đồng. Dựa vào cái gì mà cổ động viên đội bên kia được ăn uống miễn phí, còn mình thì không? Khối phân ban mà phải kém cạnh à? Có người mất hứng, đứng dậy kéo bạn đi phân ban rõ ràng đang dẫn trước, vậy mà khí thế giảm hẳn, còn A14 đang ở phía sau, mọi người lại nhảy nhót hoan đám hớn hở nhìn lớp phó đời sống, lớp trưởng, lớp phó học tập cùng khiêng bốn thùng xốp đến, một thùng Lão Băng Côn, một thùng Y Lợi, một thùng Wall"s, một thùng Magnum...Hẳn là Magnum!Ai nấy đều nhao nhao xông lên giành vị kem mình thích. Hạ Mộng Ngư quyết định vẫn duy trì hình tượng thục nữ, không thể hoàn toàn bộc lộ mình được, vậy nên không hề giành giật. Nhưng Phạm Tiểu Kiều và Từ Tang thì chắc chắn là phải nhập cuộc vui này rồi. Hai người chen lấy chen để, sức chiến đấu đáng ngạc nhiên, len qua đám đông rồi chui tọt vào vị trí trung dịp mọi người đang tập trung vào mấy thùng kem, Hạ Mộng Ngư quay sang nhìn đội bóng rổ. Thành viên của cả đội đều đang đứng uống Tử Sung tu một hơi hết nửa chai nước, mồ hôi đọng trên tóc lấp lánh dưới ánh nắng chói chang. Có lẽ là do quá nóng, cậu đổ nốt nửa chai nước lên đầu, rũ rũ tóc rồi mới cầm chiếc khăn mặt mà lớp phó đời sống đưa cho trùm lên đầu, sau đó lấy thêm chai nước Mộng Ngư không nén nổi phải thở dài một hơi, sao Từ Tử Sung chỉ trùm cái khăn lên đầu mà cũng đẹp trai thế... Cùng một tư thế, người khác làm thì trông như nông dân, còn cậu làm thì lại như nam chính trong truyện tranh vậy. Cô cứ vậy ngây ngẩn nhìn Từ Tử Sung, quả nhiên, Sung ca của cô không giống người thường, ngoài việc khiến đám con gái suốt ngày mơ tưởng ra thì chẳng có khuyết điểm như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung quay đầu nhìn cô. Hai người đối diện, Từ Tử Sung nhìn cô, nhíu mày nghi hoặc, Hạ Mộng Ngư vội vàng thu tầm mắt, cúi đầu ngọt ngào cười."Em yêu! Nhìn xem tao lấy gì cho mày này! Mau khen tao đi!"Hạ Mộng Ngư quay đầu lại, thấy Phạm Tiểu Kiều nhễ nhại mồ hôi đang đi đến với một cây kem trong sau Phạm Tiểu Kiều là một đám đang giành giật kem, còn cô nàng thì hệt như siêu anh hùng trong phim Mĩ, tay giơ cây kem, đắc ý đi ra khỏi trận hỗn chiến, tiến về phía Hạ Mộng Mộng Ngư thoáng run trong lòng, không hiểu sao lại cảm thấy hốc mắt ươn ướt. Sao thế này, sao gần đây lại đa sầu đa cảm như vậy?...Bạn của cô thật tốt với Tiểu Kiều chạy đến trước mặt Phạm Tiểu Kiều, nhét một cây kem vào tay cô rồi đắc ý nói "Mày thích Magnum, thích nhất vị sô-cô-la vỏ giòn với hạt phỉ, vị này còn đúng ba que thôi đấy. Mày thấy tao siêu không, cướp mãi cũng phải được, ha ha."Hạ Mộng Ngư ghìm nỗi nghẹn ngào lại, gật gật đầu."Đúng là nhân trung long phượng!", cô tủm tỉm Mộng Ngư giơ hai ngón cái với Phạm Tiểu Kiều, sau đó bóc kem, cắn liền một miếng."Ngon quá!"Hai người liếc nhau, đều có vẻ vô cùng thỏa mãn. Một người thỏa mãn ăn, một người thỏa mãn nhìn bạn thân Tang nhìn thấy cây Magnum trong tay Phạm Tiểu Kiều thì cũng muốn giành, cô nàng nhoẻn miệng cười, "Tiểu Kiều ngoan của tao, chẳng lẽ mày không cho tao một que à? Chẳng lẽ em yêu của mày chỉ có mỗi Hạ Mộng Ngư hay sao?""Không được, không cho mày được.", Phạm Tiểu Kiều kiên quyết từ chối, còn liếc xéo Từ Tang một cái, "Không phải mày đang giảm cân à, ăn Magnum làm gì?""Ơ này, bạn thân tao thích nhất vị này, mày cho tao đi.""Không được, tao cho người khác.""Mày cho ai?", hình như Từ Tang đánh hơi thấy mùi gian tình, lập tức bày ra vẻ mặt ranh ma rồi hỏi "Con trai hay con gái?""Cho Mạnh Huy.", Phạm Tiểu Kiều thấy Từ Tang tỏ vẻ "đã hiểu" liền vội vàng giải thích "Tại vì hắn vừa dặn tao là lấy cho hắn que đắt nhất, tao không thể nói mà không giữ lời được.""Thế thì mày đi cướp một que Magnum khác đi.", Từ Tang cười cười, tay giơ ra định cướp, "Cái này cho tao.""Làm gì còn, bị cướp hết rồi.", Phạm Tiểu Kiều giơ cao tay lên, nhất quyết không cho.""Cho tao đi...""Không."Phạm Tiểu Kiều và Từ Tang còn đang oai oái tranh giành, Hạ Mộng Ngư chỉ vừa cười vừa ăn kem. Haiz, thanh xuân chính là tràn ngập sức sống như thế quay đầu, đang định ngắm Từ Tử Sung tiếp thì đập ngay phải một vòm ngực rắn chắc. Cô lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên nhìn, là Từ Tử Sung."Của mình đâu?", Từ Tử Sung Mộng Ngư bỗng căng thẳng."Cái gì của cậu?""Kem."Trên đầu Từ Tử Sung vẫn đắp khăn mặt, thấy Hạ Mộng Ngư nhìn chằm chằm đầu mình, cậu đành rút khăn vắt lên vai, rồi vò vò tóc."Nhìn gì đấy?", Từ Tử Sung tóc Từ Tử Sung luôn gọn gàng, hiện giờ vì đồ mồ hôi, lại vò vò như vậy nên trông hơi rối. Hạ Mộng Ngư không kiềm chế được, cúi đầu cười. Chỉ có những lúc như thế này, cô mới cảm thấy thật ra Từ Tử Sung cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà lại đáng yêu thế chứ."Cười gì?", Từ Tử Sung lại Mộng Ngư cười lắc Tử Sung chỉ có thể bất đắc dĩ thở Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Tử Sung, ánh mắt sáng ngời, cô hỏi "Cậu thích ăn vị gì? Mình đi lấy cho cậu nhé!""Của cậu."Hạ Mộng Ngư cúi đầu nhìn que kem đã bị mình cắn hai miếng to rồi bất đắc dĩ nói "Vị này không còn nữa... Sao cậu không nói sớm, không thì mình đã chẳng ăn mà để phần cậu rồi.""Không sao."Bỗng nhiên, Từ Tử Sung cúi người, cắn một miếng kem trong tay Hạ Mộng Ngư, rồi cứ thế mà trắng trợn cướp Magnum ngay trước mắt kiếp!Từ Tử Sung đang làm gì vậy?Bao nhiêu người đang ở đây!Hạ Mộng Ngư giật mình, lập tức nhìn quanh bốn phía, chỉ mong mọi người đều tập trung ăn kem, đừng nhìn thấy cảnh tượng vừa Tử Sung đứng cạnh Hạ Mộng Ngư, cắn thêm một miếng kem sau đó nghiêng đầu liếc cô, giọng điệu trêu chọc "Sao, sợ à?""Hạ Mộng Ngư mình đời này chưa từng sợ gì hết!"Từ Tử Sung đưa que kem đến bên miệng Hạ Mộng Ngư, cậu nhíu mày, "Đây. Cắn một miếng đi."Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung chỉ đơn thuần là muốn giết cô mà thôi. Nhưng mà đã mạnh miệng rồi, chẳng lẽ giờ lại tỏ ra sợ sệt?Ngay lúc Hạ Mộng Ngư đang đấu tranh nội tâm, do dự nên cắn hay không, thì Từ Tử Sung bỗng bật cười, nhét lại que kem vào tay cô."Ngốc. Trêu cậu thôi."Từ Tử Sung lại trùm khăn lên đầu, về lại nơi có ánh nắng gắt, tìm mấy anh chàng đồng đội đang chia Mộng Ngư nhìn que Magnum trong tay. Vừa rồi Từ Tử Sung ăn một ít rồi. Cô không giấu nổi nụ cười, sau đó cũng cắn một miếng. Cô đang định quay ra tìm Phạm Tiểu Kiều thì đã thấy cô nàng với Từ Tang đứng cách đó không xa, đang kề vai sát sàn sạt, cười đến ranh mãnh với cô."Tao đã từng nói với mày chưa nhỉ, rằng mà là Hạ Mộng Ngư nhà mình từ trước đến giờ không chia đồ ăn cho người khác đâu ý?""Thật thế á? Nhìn cái điệu bộ vừa nãy thì hình như không có vẻ giữ đồ ăn cho lắm.""Chậc chậc, xem ra ai rồi cũng sẽ khác thật."Từ Tang và Phạm Tiểu Kiều chia nhau một que Magnum, cậu một miếng, tôi một miếng, vừa ăn vừa châm chọc Hạ Mộng Hạ Mộng Ngư đỏ như táo chín. Cô lập tức nhìn sang phía các bạn khác, không biết vừa rồi họ có nhìn thấy cảnh tượng giữa cô và Từ Tử Sung hay không."Ôi dồi, không ai nhìn đâu, đều bận ăn cả rồi. Vừa nãy bọn tao cũng để ý hộ bọn mày rồi, còn cố tình che cho đấy...", Phạm Tiểu Kiều còn không biết Hạ Mộng Ngư nghĩ gì hay sao, cô nàng lừ mắt khinh bỉ "Mà á, nhìn thấy thì sao?""Đúng, to tát gì đâu, với lại, anh họ tao hành sự mà mày còn không yên tâm à, nhìn kĩ bốn phía rồi."Hạ Mộng Ngư cúi đầu nở nụ cười ngọt Hạ Mộng Ngư cười rạng rỡ đến vậy, hai cô nàng đều trợn trừng mắt, ăn nốt miếng kem cuối cùng rồi cầm quả bông chuẩn bị cổ vũ tiếp."Đi thôi, đi thôi, đừng nói chuyện với đứa đang yêu nữa.""Đúng, bọn mình ra tập hô khẩu hiệu."Hai người đi sang bên cạnh, nhưng vừa xoay người đã khựng bước vừa rồi chỉ để ý bọn cùng lớp, không để ý bên này...Nhưng mà thế này mới phấn Mộng Ngư nhìn theo ánh mắt của hai người, chợt thấy Hạ Dạ Dương đang đứng ở một nơi không xa, bắn ánh mắt dữ dằn về phía cô, phía sau cậu ta còn cả đám anh em đi cùng. Bỗng nhiên cô cảm thấy, Từ Tang nói Từ Tử Sung nhìn kĩ bốn phía quả là chuẩn xác, sao cô cứ có cảm giác là vừa rồi Từ Tử Sung cố ý vậy...
truyện em chỉ có thể thích anh