truyện hoàng kim đồng

Năm 1998 ông được Nhà xuất bản Kim Đồng trao giải cho nhà văn có sách bán chạy nhất. Năm 2003, bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoa được Trung ương Đoàn Thanh Niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao huy chương Vì thế hệ trẻ và được Hội nhà văn Việt Nam trao tặng thưởng. Vậy mà ông Đổng Văn Thành lại sử dụng một thao tác kỳ lạ: sử dụng lời tóm tắt Kim Vân Kiều truyện của Thư viện Đại Liên do Nhà xuất bản Xuân phong in năm 1983 trong khoảng vài chục dòng rồi đem đối sánh với đoạn tóm tắt Truyện Kiều của ông Hoàng Dật Cầu cũng - Rồi ai đảm bảo đứa con trong bụng cô là của thằng Hoàng, tự nhiên thấy người ta đi nước ngoài, thích đổ được là đổ à? đóng. Ít ra tới cái lúc chẳng nhìn được cái lỗ xâu kim thì cũng có đồng lương hưu ít ỏi. Mấy chị em nhìn nhau, nụ cười đọng trên Đây là một cái từ triệu hoán sư nhóm chủ đạo thế giới, ở cái thế giới này, triệu hoán sư là trung ương trên sân khấu nhất chói mắt nhân vật chính. Đương cái kia thần bí khó dò cao hơn thế giới trở nên có thể đụng tay đến thời điểm, đương TrungContinue Reading → Tham Khảo: P45: Chap 33~43 | Phượng Nghịch thiên hạ - Hoàng Bắc Nguyệt | truyện tranh xuyên không hay Thông tin truyện cập nhật: Tên truyện: Phương Nghĩa dưới bầu trời Nhóm dịch: Vị trí hiển thị: - # truyệnmanhua #Thu Tiên # tình tiết #chuyenkong # đam mỹ # đam mỹ # lịch sử hoàn thành # lịch sử cổ đại # lịch sử lirik lagu mega mustika bukan yang pertama. Những học giả từ các nơi trên thế giới tới đây, đều tới tham gia vì hội nghị học thuật, đồng thời rất nhiều người bản thân cũng là phú hào, đối với cái tàng bảo đồ có bảo tàng này hay không, đều có hứng thú rất mạnh. Nhưng Trang Duệ lần đầu tiên triệu tập hội nghị học giả từ khắp nơi trên thế giới này đã có danh khí thật lớn, làm cho Chu giáo sư cũng cả kinh, trước tiên là tiểu hội nghị công bố kho báu và hai bức tàng bảo đồ, sau đó là tiến hành công tác xem xét. Trang Duệ cũng không sợ những người này sẽ nhớ kỹ vị trí uống éo bảy tám lần của bảng đồ, cho dù nhớ kỹ cũng không thể biết phương vị của đảo hoang, cho nên hắn vẫn cam đoan đấu giá với tính công bằng. Không hề nghi ngờ, sau hơn nửa tiếng xem xét, hai bức tàng bảo đồ bằng da cứu này, được các vị chuyên gia đánh giá là chính phẩm, hơn nữa còn ký tên lên giấy chứng nhận xem xét nữa. - Cái đồ chơi này cũng là đồ cổ a, có nên giữ lại hay không, đấu giá làm gì? Cầm giấy chứng nhận xem xét bỏ vào trong hộp đựng hai tấm tàng bảo đồ, trong lòng Trang Duệ suy nghĩ lan man. Nếu như không phải vì hòn đảo hoang có thể ngăn cản tất cả tín hiệu thông tin, thậm chí Trang Duệ suy nghĩ lúc mình quay lại, khai khác làm nơi du lịch. - Trang tổng, tiến hành đấu giá có quá vội vàng hay không? Ngài thả tin tức ra, điện thoại của ta vang lên không ngừng, cũng là cầu được tham giá đấu giá đấy! Trang Duệ vừa mới từ trong phòng hợp đi ra, đã bị Hoàng Phủ Vân ngăn chặn, vừa rồi hắn bị điện thoại làm cho váng đầu, không chỉ có người nước ngoài, ngay cả trong nước cũng có không ít phú hào gọi đến, đều cảm thấy hứng thú với tàng bảo đồ của Trang Duệ. Trang Duệ liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói ra - Ta cũng không phải đang di họa Giang Đông sao? Để cho người khác nhớ thương thì có gì tốt, Hoàng Phủ huynh, nổi danh cũng phải có chừng mực, không thể quá cao điệu! Hoàng Phủ Vân vẫn có chút không cam lòng, khuyên nhủ - Vạn nhất bào tàng có thật, chẳng phải chúng ta thiệt thòi sao? Trang tổng, bằng không thì hủy bỏ đi, chúng ta tự đi khai quật không tốt hơn sao? - Người không thể quá tham, Hoàng Phủ huynh, làm theo an bài của ta! Trang Duệ cười cười, có bảo tàng hay không hắn biết rất rõ, nhưng nghe lời của Hoàng Phủ Vân nói, trong nội tâm của hắn có chút không bình an, hình như có chuyện gì, bị chính mình lãng quên. - Bà mẹ nó, thiếu chút nữa xảy ra vấn đề lớn rồi! Đột nhiên Trang Duệ nhớ tới một chuyện, hung hăng vỗ đùi, vội vàng hô lên, nói với Hoàng Phủ Vân - Hoàng Phủ huynh, ngươi nói cũng đúng, hiện tại đấu giá tàng bảo đồ, có rất nhiều người cũng không biết, chúng ta không thể đạt được lợi ích lớn nhất, như vậy đi, đấu giá tàng bảo đồ sẽ định lại trong một tuần sau, sẽ do đấu giá hội chuyên nghiệp chủ trì! - Thôi đi pa ơi, bây giờ không phải đấu giá sao? Được rồi, ta vẫn chưa nói, ta đi an bài! Hoàng Phủ Vân bĩu môi, trong suy nghĩ của hắn, Trang Duệ đem tọa độ và bản đồ giao cho hắn là tốt nhất, do hắn dẫn đội, lại tiến hành một lần thám hiểm làm chấn động giới khảo cổ học của thế giới một lần nữa. Hoàng Phủ Vân đi ra ngoài nói quyết định của Trang Duệ, mọi người cũng hiểu được, dù sao bản thân Trang Duệ nguyện ý xuất tàng bảo đồ, đã là chuyện rất khó được, người khác muốn đem lợi ích lớn nhất hóa, có thể hiểu được. Nhưng không ai phát hiện, lúc này Trang Duệ đã đem chuyện giao lưu học thuật, toàn quyền ủy thác cho Chu giáo sư, để cho hắn đối phó với các chuyên gia thế giới, mà Trang Duệ, đã lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà bảo tàng, trở lại nhà cấp bốn. ... - Bành Phi, việc này ngươi phải đi một chuyến, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn! Tìm đến Bành Phi, Trang Duệ trực tiếp nói chuyện xảy ra một lần, hắn muốn Bành Phi lập tức đi tới hải đảo một lần nữa, giúp hắn đi xử lý vấn đề Mục Tháp. Lúc trước Trang Duệ hảo tâm, chôn Mục Tháp trên bờ cát, dấu vết chôn cất tuyệt đối không tránh khỏi con mắt của các nhà thám hiểm chuyên nghiệp, nếu như thi thể Mục Tháp bị móc ra, chỉ sợ bản thân mình phải nhận tội danh mưu sát. Trang Duệ đối với chuyện này hối hận không kịp, sớm biết như vậy đã ném thi thể Mục Tháp xuống biển rồi. - Trang ca, yên tâm đi, ta sẽ đi, trước tiên ta sẽ ngồi máy bay đi tới quần đảo Virgin, sau đó thuê thuyền ra biển, thời gian ba bốn ngày đủ làm chuyện này rồi! Bành Phi nghe xong là việc này, lập tức đáp ứng, hắn và Trang Duệ ai cũng không nghĩ tới, ngày sau vẫn còn có người trèo lên hòn đảo thần bí kia! - Đem điện thoại vệ tinh đến, tùy thời giữ liên lạc với ta, mặt khác bảo Hách Long đi cùng ngươi, trên đường có chiếu ứng. Biển cả mênh mông, có rất nhiều nguy hiểm khó mà đoán trước được, nếu như không phải quan hệ thật lớn, Trang Duệ cũng không muốn Bành Phi đi thêm một chuyến này nữa. Tên Ebook Hoàng Kim Đồng full prc, epub, txt Tác Giả Đả Nhãn Thể Loại Dị Năng, Đô Thị, Văn Học Phương Đông Dịch Làm Ebook Cửu Thiên Nguồn Kiếm Giới Ebook Đào Tiểu Vũ eBook - Ebook Hoàng Kim Đồng full prc, txt Giới Thiệu Trang Duệ là một nhân viên công tác của Điển Đương Hành, một sự việc ngoài ý muốn phát sinh, cặp mắt hắn phát sinh dị biến. Gốm sứ xa hoa, đồng thau cổ đẹp đẽ, những cuộc đánh cuộc kinh tâm động phách, y tá xinh đẹp huệ chất lan tâm, thiên kim tiểu thư lãnh nhược băng sương kéo đến, cuộc sống của hắn cũng phát sinh những biến hóa long trời lở đất. Song đồng lạ mắt, tài phú nhân sinh. Mời các bạn đón đọc Hoàng Kim Đồng của tác giả Đả Nhãn. Sắp xếp Audio Hoàng Kim Đồng Tổng Hợp Truyện Cười Tiếu Lâm Việt Nam Hoàng Kim Đồng 310 đánh giá 80218 1 phần Lượt nghe 4,601 Tổng cộng 1 truyện - Trang 1/1 Tháng mười hai ở thành phố Trung Hải là ngày dài đêm ngắn, mới vừa qua sáu giờ thì sắc trời đã sầm xuống, những cột đèn ở hai bên đường dần sáng đèn làm cho thành phố trở nên tươi sáng, những luồng người tam tầm về nhà trên những con đường giống như đang lấp đầy những chiếc mạng nhện trải dài khắp thành phố, những âm thanh rộn rã liên tục vang lên. - Rẹt rẹt! Trang Duệ kéo mành cửa bằng sắt xuống một nửa, đồng thời dán giấy niêm phong lên những thùng sắt trong quầy, cũng tiện tay đóng lại lối thoát hiểm. Thùng vật phẩm này chứa những thứ bên trong có gái trị vài triệu đồng, bình thường sẽ có hai bảo vệ cùng giao tiếp với Trang Duệ, nhưng hôm nay là cuối tuần, công ty bảo vệ tạm thời gọi đám người của mình về. Một ngày công tác sắp kết thúc, tuy cũng không quá bận rộn nhưng trên mặt Trang Duệ vẫn có biểu hiện uể oải, có thể là đã đến cuối năm mà hắn chưa được về nhà, vì vậy cũng có chút nhớ nhà. Trang Duệ năm nay hai mươi bốn tuổi, sinh ra trong một gia đình mồ côi cha ở thành phố cổ Tô Bắc, hắn cao mét tám, tướng mạo tuy không tính là anh tuấn nhưng cười lên cũng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, vung tay nhấc chân cũng lộ ra cảm giác trầm ổn, nhìn qua cũng có thể thấy có vẻ hơn tuổi thật. Khi còn học đại học thì Trang Duệ cũng là người thích náo nhiệt, nhưng sau khi ra trường, mọi chuyện không thuận lợi cũng làm cho hắn trở nên trầm tĩnh hơn, cũng trưởng thành hơn. Ngoài những lúc hô hào khi xem đá bóng thì tan tầm về nhà hắn chỉ ở trong phòng đọc sách, những ngày trước hắn mua một bộ Khang Hi Đại Đế, đọc cảm thấy rất hay, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt thì hắn đã đưa đến đây đọc rồi. Trang Duệ tốt nghiệp một trường đại học hàng hiệu vào năm hai ngàn, hắn học khoa tài chính kế toán chính quy với thời gian bốn năm, theo đạo lý khi đó thì sinh viên tốt nghiệp sẽ có công tác tốt. Nhưng Trang Duệ cũng chẳng may mắn, hắn vừa tốt nghiệp thì sinh bẹnh, không vượt qua được cuộc thi nhân viên nhà nước vào năm đó, sau khi hết bệnh thì về công tác ở một công ty nhỏ dưới quê, cảm thấy không có gì phát triển nên quay lại thành phố Trung Hải. Những công ty tư nhân bình thường khi tuyển dụng những vị trí tài vụ đều thích những người có kinh nghiệm công tác lâu năm, nếu công tác trong nhà nước thì sẽ không có vấn đề. Khi đến Trung Hải thì Trang Duệ mất một tháng trời nhưng không tìm được công tác phù hợp, cuối cùng hắn phải cần đến sự giúp đỡ của một vị đại ca ở trong phòng ký túc xá thời đại học mới tìm được một công tác ở Điển Đương Hành. Nói đến Điển Đương Hành có lẽ ấn tượng đầu tiên với mọi người đó là một hiệu cầm đồ, mà nghĩ đến hiệu cầm đồ thì người ta sẽ nghĩ đến vài hình tượng xấu. Thật ra theo thời đại phát triển thì Điển Đương Hành đã dần trở thành nơi mua bán trao đổi, cất giữ bảo vật và nhiều chức năng mới. Trong Điển Đương Hành mà Trang Duệ công tác này có trưng bày những vật phẩm cao cấp như nhẫn kim cương, vòng tay phỉ thúy, đồng hồ hàng hiệu. Khi thu những sản phẩm này thường sẽ chỉ trả ở một nửa giá gốc, vì vậy mà nếu bán đi chỉ cao hơn giá thu một chút mà thôi, đây cũng chính là một đặc điểm khá tốt, nhưng có lực hấp dẫn rất lớn với những người thích sử dụng những mặt hàng xa xỉ. Trang Duệ đã từng thấy nhiều mỹ nam mỹ nữ giàu có đến đây bán ra những sản phẩm châu báu của mình, sau đó lại đến hiệu cầm đồ khác tìm sản phẩm mình thích, vì vậy mà sản phẩm vẫn có thể lưu thông, cũng sẽ không tạo nên tình huống tài chính lắng đọng. Kết cấu nhân sự trong Điển Đương Hành rất đơn giản, chú Đức là giám định sư cao nhất kiêm quản lý Điển Đương Hành, còn có hai giám định sư từ nước ngoài quay về, bọn họ chịu trách nhiệm giám định những tác phẩm nghệ thuật và vật phẩm xa xỉ nước ngoài. Hai người này đều hơn ba mươi, bọn họ chỉ mới công tác nơi đây thờ gian ngắn, nhưng vì có xuát thân chính quy nên bình thường tự cho mình là rất cao quý, trước nay cũng không phải rào đón chú Đức. Ngoài ra còn có một nhân viên xuất nhập hàng là Tư Linh và vài nhân viên kinh doanh. Chú Đức tên là Mã Đức Lâm, trước giải phóng thì làm tiểu nhị trnog một tiệm cầm đồ ở thành phố Trung Hải, ssau này liên tục làm các công việc vặt vãnh như khai quật và giám định, sau đó dần phát triển ở hạng mục thư họa, dần dần có danh vọng cao trong giới sưu tầm cổ vật ở thành phố Trung Hải. Điển Đương Hành cũng mất khá nhiều tâm tư mới mời được chú Đức trước kia từng làm ở bảo tàng Trung Hải bây giờ đã nghỉ hưu để về làm giám định sư cao cấp kiêm quản lý, nếu ở trong hiệu cầm đồ thì gọi là đại chưởng quầy. Chú Đức rất thích tiểu tử chịu khó như Trang Duệ, cố tình muốn giúp hắn hiểu nghề, nhưng Trang Duệ chẳng qua chỉ thích xem tiểu thuyết lịch sử, cũng không có hứng thú với đồ cổ, vì thế mà những lời dạy bảo của chú Đức tiến vào tai trái thì ra bên tai phải, hai bên nói chuyện được một lúc lại bị hắn kéo sang chuyện lịch sử, thường xuyên làm cho chú Đức dựng râu trừng mắt. Dựa theo quy định, những khi tan tầm thì Tư Linh sẽ cùng Trang Duệ sẽ đưa thùng vật phẩm cho xe áp tải của ngân hàng, nhưng hôm nay người phụ nữ hám làm giàu kia lại cùng bạn trai đến ăn cơm ở Đông Phương Minh Châu, đã đi từ khá sớm. Tư Linh là người địa phương ở Trung Hải, mỗi ngày nàng đều có thể lấy cớ, đây không phải là lần đầu tiên, Trang Duệ cũng coi như đã quen rồi. Điển Đương Hành tan tầm vào lúc sáu giờ tối, bình thường thì phải hơn sáu giờ thì xe áp tải của ngân hàng mới đi đến. Đúng sáu giờ thì chú Đức và những nhân viên kinh doanh đều đi về, hai vị giám định sư còn lại cũng nhanh chóng ra về, chỉ còn lại một mình Trang Duệ. Sau khi hắn kéo cửa cuốn xuống một nửa thì an vị ngồi trong quầy chờ người của ngân hàng đến, dựa theo quy định thì rương tiền mặt và vật phẩm châu báu đều phải được nhân viên vận tải đến nhận, tất nhiên cũng phải xem xét niêm phong cực kỳ cẩn thận. Một luồng sáng cuối cùng của buổi chiều thông qua cửa kính chiếu vào trong tiệm, đột nhiên Trang Duệ cảm thấy ánh sáng trước mắt bị che, ba bóng người chui vào dưới cửa cuốn. - Lúc này mới sáu giờ mười phút, xe của ngân hàng bình thường cũng không đến sớm như vậy. Trang Duệ có chút sửng sốt, dù bây giờ là cuối tuần, xe áp tải có thể đến sớm hơn một chút nhưng ít nhất cũng phải là sáu giờ hai mươi. Vì vài người vừa vào ăn mặc rất kín nên hắn cũng không thấy rõ diện mạo, nhưng hắn biết bọn họ cũng không phải nhân viên áp tải của ngân hàng, vì hắn có thể nhìn ra cửa và không thấy bóng đáng của xe áp tải. - Các vị tiên sinh, chúng tôi đã nghỉ làm, có gì mong các anh để ngày hôm sau rồi hãy đến, chúng tôi cũng mở cửa kinh doanh vào cả thứ bảy và chủ nhật, ủa? Trang Duệ nói được một nửa thì phát hiện ra ba người vừa vào đều là đàn ông, điều làm hắn không nói hết câu chính là ba người kia đều đội mũ len che kín đầu, chỉ lộ ra cặp mắt mà thôi. Loại mũ này vài năm trước rất lưu hành nhưng bây giờ đã thấy có ít người sử dụng, dù bây giờ đang là tháng mười hai nhưng thời tiết ở thành phố Trung Hải cũng không lạnh đến mức phải xài chiếc mũ kia, trong lòng Trang Duệ chợt bùng lên cảm giác không ổn. - Tiểu tử, đừng nói nhảm, mau đưa thùng trong tay mày đây. Hai tên đứng trước mặt quầy, một tên khác trực tiếp chạy đến khu cất giữ vật phẩm cầm đồ, chỉ cần nhìn động tác của bọn họ thì biết khá quen thuộc tình huống của Điển Đương Hành. - Các anh làm vậy là phạm tội, sẽ lập tức có nhân viên ngân hàng đến đây, nếu bây giờ các anh không chạy, chút nữa sẽ chạy không thoát. Trang Duệ biết mình gặp phải cướp, tuy trước đó đồn công an khu vực này đã từng diễn luyện vài lần, nhưng hắn thật sự không ngờ ngoài ngân hàng thì Điển Đương Hành bây giờ cũng là đích nhắm của bọn tội phạm. Nhưng ngoài lúc ban đầu có chút bối rối thì Trang Duệ nhanh chóng có chút bình tĩnh, vì lúc này bên ngoài mặt quầy đều có sắp xếp giống hệt như ngân hàng, ngoài một vài cửa sổ nhỏ thì trong ngoài được cách ly riêng biệt. Nếu bọn họ đến sớm hơn thì hoàn toàn có thể cướp được những sản phẩm ở khu cầm đồ, nhưng bây giờ hắn đã thu lại tất cả vật phẩm vào trong quầy, hắn tin chỉ với vài người kia thì trong thời gian ngắn cũng khó thể phá vỡ được lối thoát hiểm. Trang Duệ lên tiếng với đám cướp đồng thời cũng ngồi xuống ghế, đưa tay xuống nút báo động, chỉ cần hắn ấn xuống thì cảnh sát 110 và đồn công an khu vực phụ cận sẽ thu được tin tức cảnh báo, nhanh nhất là năm phút sau bọn họ sẽ có thể chạy đến. Đây cũng không phải là đóng phim, trong thời gian một năm cũng từng diễn luyện vài lần, Trang Duệ có lòng tin là cảnh sát sẽ nhanh chóng chạy đến. - Đại ca, bên kia chẳng có thứ gì cả, không có một cọng lông nào, tất cả sạch láng cả, không phải đại ca lần trước đã thăm dò rồi sao? Tên cướp chạy đến khu cầm đồ nhưng không thấy có vật phẩm nào, vì vậy mà chạy về phía bên này, dùng khẩu âm Đông Bắc lên tiếng. - Con bà nó mày mắng ai vậy? Đã nhắc đi bao nhiêu lần rồi, cần phải văn minh, con bà nó, ông đã bảo phải nói tiếng phổ thông. Tên cướp cách Trang Duệ một lớp lưới và kiếng bảo vệ chợt thẹn quá hóa giận mà lên tiếng, hắn rất bất mãn với thủ hạ của mình, mà cũng vì câu hỏi của tên thủ hạ kia mà Trang Duệ thật sự muốn cười, cướp mà cũng đòi văn minh, nhưng hắn thật sự không thể cười nổi, vì một họng súng đen ngòm đang chĩa về phía hắn. Trang Duệ chợt giật mình, hắn dùng sức đè ngón tay xuống nút báo động, tiếng cảnh báo chói tai chợt vang lên. Hắn tin nếu vài phút trước mình nhấn nút báo động thì đám người kia có thể chạy thoát, nhưng bây giờ ngoài cửa Điển Đương Hành chợt vang lên tiếng dừng xe, hắn khẽ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, xe áp tải của ngân hàng đã đến, xem ra cuối tuần cũng đến rất đúng giờ. Khi thấy tên cướp đứng đầu ở bên ngoài đang bị phân tán lực chú ý, Trang Duệ nhân cơ hội mà nằm sấp xuống dưới quầy, nơi đó là góc chết, đám cướp ở bên ngoài sẽ không làm gì được hắn. Nhưng chiếc ghế xoay chợt đổ xuống, Trang Duệ cũng không hoàn toàn ngã úp người xuống mà lại dịch ra phía sau một mét, biến thành tình huống đối mặt với tên cướp. - Thằng khốn. Tên tướng cướp gầm lên, hắn bóp cò thật mạnh về phía Trang Duệ. Lúc này Trang Duệ cũng vừa lúc định hét lên, cơ thể hơi dịch chuyển, viên đạn bay ngang qua mắt hắn. Hắn chỉ cảm thấy ánh lửa bay qua mắt mình, ngay sau đó hắn cảm thấy con mắt truyền đến cảm giác nóng nực đau đớn. Mắt là nơi tập trung khá nhiều dây thần kinh và cực kỳ mẫn cảm, Trang Duệ che mắt và có máu tươi chảy ra qua kẽ tay, đau đớn dữ dội làm hắn vung vẫy người, đầu hất ngược ra sau, hắn không biết gáy mình đập vè phía cái nút cảnh báo. - Xoảng. Một âm thanh vỡ vụn vang lên, Trang Duệ đập gáy lên hôp thủy tinh bên ngoài nút cảnh báo, cú đánh khá mạnh làm cho thủy tinh vỡ ra, máu tươi của hắn nhanh chóng nhuộm đỏ một vùng. Hắn tựa đầu lên quầy, rơi vào hôn mê. Tiếng súng và tiếng báo động vang lên làm cho đám nhân viên ngân hàng ở bên ngoài chợt giật mình, bọn họ nhanh chóng xách súng chạy vào trong Điển Đương Hành. Khẩu súng của tên cướp bên trong giống như là tự chế, sau khi bắn một viên về phía Trang Duệ thì thật sự không tiếp tục khai hỏa, Điển Đương Hành cũng không còn ai để bắt làm con tin. Vì vậy mà đám người đánh đấm rối loạn một lúc, cuối cùng đám cướp vì không phải quá giỏi võ nên nhanh chóng bị chế phục. - Tiểu Trang, Tiểu Trang, có thể lên tiếng được không? Một nhân viên ngân hàng có quen biết với Trang Duệ chợt lên tiếng nhưng không có câu trả lời nào, vừa rồi chạy vào trong đại sảnh và nghe thấy mùi thuốc súng nồng nặc thì trong lòng hắn thật sự có trầm xuống. Người đứng bên ngoài có thể thấy máu chảy ở bên trong, chỉ là bọn họ thật sự không thể mở được cửa thoát hiểm, chỉ có thể thúc thủ vô sách đứng bên ngoài. Vài phút sau đám cảnh sát 110 nhận được tin báo chạy đến hiện trường, bọn họ nhanh chóng thiết lập cảnh tuyến bên ngoài Điển Đương Hành, vài tên cướp bị đưa ra xe cảnh sát. Nhưng ai cũng dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Trang Duệ ở trong quầy, chỉ có thể đợi người của Điển Đương Hành đến mở cửa thoát hiểm mà thôi. Không ai phát hiện máu trên đầu Trang Duệ chậm rãi chảy vào trong nút cảnh báo, một dòng điện màu xanh truyền vào trong đầu hắn làm cho cơ thể run rẩy. Lúc này hai tay che trên mặt đã rũ xuống, nếu bây giờ có người thấy gương mặt của Trang Duệ, sẽ thấy mắt hắn lóe lên những luồng hào quang đủ màu, nhưng tất cả chỉ xuất hiện sau mười giây, cuối cùng thì những luồng sáng kia cũng biến mất. Loại máy bay vận tải quân dụng thế này tố độ đại khái là ba bốn răm kilomet một giờ, cũng không tính là rất nhanh, nhưng ưu điểm của nó là lượng dầu mang theo rât nhiều, hành trình xa hơn những máy bay thường, không gian máy bay cũng rất đầy đủ. Nhóm Trang Duệ và vài quân nhân tiến lên máy bay, tổng cộng có hơn chục người nhưng không chút chen chúc, thậm chí còn có không gian để ngủ nghỉ một giấc. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ tức thời của Trang Duệ, đến khi cánh quạt của trực thăng xoay tròn, những âm thanh ầm ầm vang lên bên tai làm cho đám ngừoi bên trong đỏ mặt tía tai, há hốc miệng, cố gắng giảm bớt cảm giác không tương thích của lỗ tai. Chỉ có những vị quân nhân phía Myanmar là không có vấn đề, còn Bành Phi thì Trang Duệ biết đang cố giả vờ. Nhưng Trang Duệ và hai vị giáo sư thật sự là khổ sở khó tả, hai màng tai giống như muốn vỡ ra. Trang Duệ không phải lần đầu tiên đi trực thăng, nhưng chiếc trực thăng quân dụng này cách âm quá kém, hơn nữa chỉ một bên có cửa khoang, bên còn lại chẳng có cửa, đám người thấy vậy mà thật sự tim đập chân run, vội vàng thắt dây an toàn, sợ chiếc trực thăng hơi nghiêng thì mình sẽ rơi xuống. Hai vị giáo sư cũng có ý nghĩ lên máy bay sẽ nói chuyện cho vui, thế nhưng sau khi lên trực thăng thì vẻ mặt trắng bệch, ngậm miệng không dám nói. Lúc này gió từ bên ngoài ùa vào, đừng nói là nói chuyện, chỉ cần mở miệng cũng đủ được tận hưởng bầu khong khí của rừng mua nhiệt đới. May mà mùa đông ở Myanmar với nhiệt độ chỉ hơn hai mươi, nếu không thì người trong buồng máy bay đã đóng băng mất rồi. Sau khi nhanh chóng rời khỏi quân doanh, nửa giờ sau Trang Duệ thấy có chút thích ứng, hắn nhìn xuống bên dưới qua lớp kính thủy tinh của máy bay, đập vào mắt đều là cây cối và rừng rậm, không có thứ gì khác. Bây giờ là vào mùa khô ở Myanmar, những cây cổ thụ cao lớn bên dưới cũng có vẻ héo rũ, lá trên cây là khá ít, Trang Duệ nhìn xuống hơn mười phút mà chẳng thấy một bóng người, khung cảnh xem như rất hoang vu. Bây giờ là thời điểm khai thác nguyên thạch phỉ thúy tốt nhất ở Myanmar, vì sau khi tiến vào mùa mưa thì thật sự là rất khó đi, đừng nói là người, ngay cả gia súc cũng khó thể đi qua, thế cho nên bây giờ là thời điểm các mỏ khoáng bận rộn nhất. Núi ở Myanmar cũng không phải quá hiểm trở nhưng lại liên miên không dứt, một ngọn núi nối tiếp một ngọn núi, rừng cây rậm rạp. Trang Duệ tin tưởng, nếu như vứt mình xuống khu vực này, sợ rằng mất nửa năm cũng chưa chắc có thể từ bên trong chạy ra. Trang Duệ nhìn những cây đại thụ khổng lồ dưới máy bay, hắn thầm cảm thấy khó hiểu và khó tưởng, Myanmar cũng có cảng, vị trí địa lý cực kỳ quan trọng, đất liền lại thừa bảo thạch và gỗ quý, nhưng người dân Myanmar vẫn nghèo khó, nguyên nhân từ đâu? Một giờ sau máy bay dần giảm tốc độ, chậm rãi dừng trên một đỉnh núi, Trang Duệ tưởng đã đến nơi, hắn vội vàng cởi dây an toàn và nhảy xuống, ai ngờ hai chân mềm nhũn, nếu không phải dùng hai tay chống đỡ, thiếu chút nữa thì sẽ đặt mông ngồi xuống đất. - Điều này...Đây là địa phương nào? Không phải là Myitkyina đấy chứ? Trang Duệ nhìn khắp bốn phía một lượt, khắp nơi đều là rừng rậm, vì thế mà không khỏi đưa mắt nhìn Hào Vinh, Myitkyina dù có quá hoang vu cũng khôgn đến mức không có bóng người thế này chứ? - Mới đi được nửa đường mà thôi, người điều khiển cần nghỉ ngơi một chút, cậu Trang, làm ly nước đi... Hào Vinh cười cười đưa đến cho Trang Duệ một chai nước. Nói là người điều khiển nghỉ ngơi thì không đúng, phải nói là cho máy bay nghỉ ngơi mới đúng, vì sau khi trực thăng đáp xuống thì người điêu khiển lại bận rộn mệt mỏi, phải kiểm tra các bộ phận của máy bay có hoạt động bình thường không? Phải biết rằng đây là chiếc máy bay sử dụng được hơn bốn mươi năm rồi, không thể nào tiếp tục những cuộc hành trình nhiều giờ. Nếu có vấn đề xảy ra trên không, như vậy người và dù trên máy bay còn chưa kịp lao ra thì đã ngã thành thịt nát. Nhưng chiếc máy bay của người Nga vẫn có thể đảm bảo chất lượng, vì ít nhất thì Hào Vinh cũng đã ngồi nhiều lần, đều không xảy ra vấn đề. Giáo sư Phùng và giáo sư Trần cũng từ trên máy bay đi xuống, tất nhiên xương cốt sẽ không được như Trang Duệ, vẻ mặt lại trắng bệch, nếu không phải có kẻ giúp đỡ đưa xuống, chỉ sợ đã ngã lăn ra đất. - Hai vị, không có gì cả, thật sự là xấu hổ, đã để cho hai vị chịu khổ, không biết hai vị còn có thể kiên trì được không? Hào Vinh thấy hai vị giáo sự đi xuống trực thăng thì vội vàng tiến lên nghênh đón. Hắn chỉ muốn nhanh chóng đi đến Myitkyina, nhưng không ngờ hai ông lão kia sức khỏe có hơi yếu, không chịu được một chiếc trực thăng xóc nảy và lạnh lẽo như thế này. Thật ra ngồi xe lửa cung không bằng lên chiếc trực thăng như thế này, từ Mandalay đến Myitkyina phải mất nhiều giờ đi tàu, mà xe lửa cũng là những đầu kéo của thực dân Anh dể lại mà thôi, rất cổ. - Không có gì, không có gì, có thể chịu được, cũng không ngờ mỏ khoáng phỉ thúy lại ở nơi có hoàn cảnh thế này, xem ra tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Giáo sư Phùng liên tục khoát tay áo nói mình không có vấn đề, ai cũng biết phỉ thúy rất đẹp nhưng hoàn cảnh khai thác ra nguyên thạch thì có ít người trên thế giới đề cập đến, nguyên nhân cũng là vì chính phủ Myanmar thực hiện phương châm bế quan tự thủ. Nửa thế kỷ trước ông nội của Trang Duệ từng đến Myanmar khảo sát mỏ khoáng phỉ thúy, nhưng cũng vì đặc thù lịch sử mà chút kết luận của ông cũng không tìm được sự thừa nhận, đến nay vẫn còn mai một trong chiếc rương gỗ trong nhà. Chuyện hình thành phỉ thúy vẫn luôn là chu đề nón của các chuyên gia địa chất trong nước, bây giờ hai vị giáo sư có cơ hội được chứng kiến hoàn cảnh địa chất của khu mỏ khoáng phỉ thúy, tất nhiên sẽ cảm thấy rất hưng phấn. Vài người nghỉ ngơi một giờ, sau đó lại leo lên trực thăng, bọn họ chỉ uống chút nước, không ăn gì, nếu không thì leo lên máy bay sẽ ói hết cả ra. Lần này hành trình tiếp tục hơn hai giờ, từ trên trực thăng đã thấy có bóng người xuất hiện, mãi đến gần năm giờ chiều thì trực thăng mới đáp xuống một quân doanh ở Myitkyina, ở Myanmar thì ngoại thành hường là nơi đồn trú của quân đội. - Hai vị giáo sư, cậu Trang, ngày mai sẽ đưa moi người đi đón gió, bây gời nên nghỉ ngơi cho tốt. Sau khi xuống rực thăng thì Hào Vinh thấy vẻ mặt của mọi người có hơi tái, biết rõ lúc này có ăn cũng khó nuốt trôi, thế là hắn dùng chiếc xe quân dụng chờ mình sẵn ở trong quân doanh để đưa nhóm Trang Duệ đến một khách sạn xa hoa ở thành phố Myitkyina. Trang Duệ đưa mắt nhìn qua kính xe, thành phố Myitkyina thật sự kém xa Yangon và Mandalay, tối thiểu là ở hai thành phố kia đều có những kiến trúc hiện đại, nhưng chỗ này lọt vào mắt chi rlaf nhà gỗi thấp lè tfe nhà xây rất hiêm. Cái gọi là khách sạn hoa cũng chỉ là một căn nhà ba tầng, bên trong ngoài một chiếc tivi 21 in thì không còn thứ gì khác, không có dụng cụ điện hay máy nước nóng, nếu muốn nước nóng thì còn phảii cần nhân viên phụv ụ đưa đến. Nhóm Trang Duệ thật sự rất mệt mỏi, sau khi đi vào phòng thì tắm rửa và lên gường ngủ ngay. Hào Vinh dù có nhà ở Myitkyina nhưng căn cơ cửa gia tộc họ hào ở Pagan, vì thế hôm nay hắn cũng đi theo nhóm Trang Duệ vào khách sạn. Sáng hôm sau thì hai chiếc xe việt dã dừng trước cổng khách sạn. Đây là xe tư nhân của Hv, nếu ngồi xe của quân đội thì chỉ sợ sẽ cực kỳ khó chịu, có lẽ là xe Jeep 212, vì năm xưa Tống Quân giúp Myanmar nhiều loại xe jeep thế này.

truyện hoàng kim đồng