truyện mùa xuân ở căn nhà cũ
21:00 Sắc màu các dân tộc Mùa xuân vui hội Gầu tào; 21:30 Tiểu phầm hài Bu thằng Bờm; 22:00 Phim truyện Làm đẹp ăn Tết - Tập 1; 22:45 Khám phá thế giới Khám phá Bắc Mỹ - Tập 2; 23:30 Ca nhạc; 00:00 Phim tài liệu Miệt vườn - Tập 2; 00:30 Bạn của nhà nông Canh tác chanh leo hiệu
Quay trở lại với ngoại truyện của Mùa hoa tìm lại, câu chuyện mở đầu bằng việc Lệ thắc mắc vì sao cô thấy Đồng rất quen dù ở đây 20 năm nhưng lại chưa thấy Đồng bao giờ.Đồng kể mới về làng từ năm 2019, rồi quá khứ làm hết việc này đến việc khác.
Tên truyện: Mùa Thu Năm Ấy Trời Xanh Mãi Tác giả: Vũ Gia - 雨嘉 Thể loại: Bách hợp, hiện đại, ngọt, ngược, 1x1, H văn nhẹ nhàng. Nhân vật: Giang Nhật Hàn, Lương Giai Tuệ, Lưu Việt Mẫn, Cao Hân, Tiêu Lạc Nhan, Bách Linh, A Châu, Chu Gia Linh, Giang Gia Minh
Vài nét về nhà văn Nguyễn Quang Sáng và tiểu thuyết Mùa gió chướng. Nguyễn Quang Sáng còn có bút danh Nguyễn Sáng, ông sinh năm 1932, nguyên quán tại xã Mỹ Luông, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Nhà văn sinh ra trong một gia đình làm thợ bạc, lớn lên tại miền Tây Nam Bộ và sớm nuôi dưỡng lòng yêu nước sâu sắc cùng
Anh đã ra đi mãi mãi ngay sau khi đứa con gái chào đời. Một cảnh trong phim Mùa thu không cô đơn. Thanh, con gái chị, đang chuẩn bị thi đại học. Chị không cho con gái biết về căn bệnh quái ác đang đêm ngày hành hạ mình. Chị âm thầm về Hà Nội tìm đến Lương hiện là bác
lirik lagu mega mustika bukan yang pertama. Vào năm hai mươi tám tuổi thi Trình Nặc bắt gặp chồng ngoại tình, mà người ngoại tình với chồng mình lại là bạn thân của mình,trong một đêm mất cả chồng lẫn bạn thân, niềm tin cùng tình yêu bị phản bội lòng chẳng tha thiết gì, đi xa tha hương, nhưng vận mệnh đã sắp đặt cô mua một căn nhà nhà, trồng vườn rau, nuôi gà nuôi vịt, đốn củi nấu cơm, cuộc sống quay về trạng thái nguyên thủy nhất, lại để tâm tình cô quên đi hết thảy, không chỉ nổi tiếng, mà còn thuận tiện bắt được một “trung khuyển” sống, mai nở hai lần*, gió xuân như ý.
Cơm trưa rất phong phú, đều là các món sở trường của Tông Lãng, đầy ắp một bàn La, bác Ngô, vợ chồng chú Lưu, còn cả Bạch Nguyên và Tông Lãng, cộng thêm Trình Nặc, mấy người ngồi vây quanh bàn. Trình Nặc mua loại rượu ngon nhất trong tiệm bán, rót mỗi người một Nặc ngồi cùng Tông Lãng, lúc rót rượu cho anh, cô cố ý dừng lại, tay trật đi, rượu đổ ra ngoài ly, rồi nói với vẻ tiếc nuối “Ây da, sao lại đổ ra ngoài rồi, tiếc quá. Loại rượu này trong tiệm bán chỉ có mỗi hai chai, muốn mua thêm cũng không có, không biết ông chủ kia làm ăn thế nào nữa, hàng bán hết rồi cũng không biết lấy thêm.”Giọng Trình Nặc không lớn, mà trên bàn những người khác đều đã ăn, nhất là Bạch Nguyên, ăn xì xà xì xụp, căn bản không nghe thấy lời có Tông Lãng nghe thấy, anh cười khẽ, “Nói sớm rồi còn gì, ông chủ kia hơi đần.”Trình Nặc đang đứng, liếc nhìn đỉnh đầu anh rồi mới ngồi xuống, “Ây, em thấy anh ta không phải đần đâu, là kẻ gian đấy.”Cô vẫn nhớ chuyện anh giấu giếm thân phận chủ tiệm, lần trước bị anh dây dưa một đêm nên nhất thời quên mất, giờ đến tiệm bán đồ mua rượu mới nhớ đến mấy lời nhắn trong sổ ghi nợ, còn cả băng vệ sinh đột nhiên xuất hiện trên quầy. Trong lòng vừa ngọt vừa giận, thì ra từ lâu anh đã không có ý tốt’ rồi, còn nói gì mà chủ tiệm kính nhờ anh lắp camera, giờ nghĩ lại, tất cả đều là âm mưu, âm mưu nghĩ một hồi, cô quyết định vẫn chưa vạch trần, cô muốn xem xem anh có thể giả vờ tới khi bữa cơm mà ăn đến gần hai giờ, chủ lẫn khách đều vui mừng. Ăn xong, Trình Nặc liền tính tiền lương cho đội thi công. Về cơ bản nhà đã làm xong toàn bộ, chỉ có tường ngoài sân là chưa sửa. Sửa tường phải dùng cửa sổ, mà cửa sổ còn chưa làm, không biết phải đợi đến khi nào nên tính tiền lương người chú Lưu cũng không từ chối, sảng khoái nhận lấy. Chú La đã đồng ý sẽ làm cửa sân cho, lúc sắp đi nói “Ở nhà chú sẽ tranh thủ thời gian làm cửa sân cho cháu, khỏi tiền bạc gì cả, chắc chắn trước cuối năm sẽ đưa cháu.”Trình Nặc cảm kích cám ơn, vừa tiễn họ về thì Bạch Nguyên la hét nói chóng mặt, tửu lượng cậu không cao, chỉ uống được mấy ngụm là không nhúc nhích gì được nữa, nằm ngay trên xích đu ngủ Nặc cầm chăn mỏng đắp cho cậu rồi mới đi dọn dẹp bát đũa. Tông Lãng liếc nhìn Bạch Nguyên đã ngủ mà bực bội, vất vả lắm mới có thời gian ở riêng với Trình Nặc, nhưng lại để tên oắt này quấy biết làm gì nên chỉ có thể ra sân trước, táy máy khuôn cửa sổ, định tranh thủ mấy ngày rảnh tới đây sẽ làm cửa sổ cho Trình Nặc dọn dẹp tươm tất rồi lại đi chăm gà con vịt con. Bạch Nguyên vẫn chưa tỉnh, cho đến bốn giờ chiều, sợ cậu không bắt kịp chuyến phà, Trình Nặc mới đánh thức Nguyên tỉnh dậy vẫn còn lảo đảo, không đứng vững. Trình Nặc cười nói nếu sớm biết cậu không uống được rượu thì đã không cho uống Nguyên lại nói không sao “Chân hơi phiêu thôi, chứ đầu em vẫn còn tỉnh mà.” Nói xong đi được hai bước là lại chân nam đá chân chiêu, suýt nữa đã ngã Nặc không yên tâm để cậu về như thế, cô thay quần áo, định đưa cậu đi. Tông Lãng thấy thế thì cũng đi cùng.“Vừa hay phải lên trấn trên mua hai túi xi măng, dùng làm cửa sổ.” Anh giải là ba người cùng đi xe ba bánh, qua sông tới trấn đến nhà Bạch Nguyên lại phát hiện trong nhà cậu rất náo nhiệt, có rất nhiều người đến. Bố mẹ Bạch Nguyên nhiệt tình mời Tông Lãng và Trình Nặc vào ngồi. Nghe họ nói mới biết, thì ra đã sắp đến đại thọ một trăm tuổi của bà lão, mấy người trong nhà ông nội Bạch Nguyên đều đến cả, thương lượng muốn tổ chức đại thọ cho câu nói, người sống bảy mươi xưa nay hiếm*, bà lão lại còn một trăm tuổi, các con cháu chắt lại càng quý trọng, muốn làm long trọng. Ý của bọn họ là muốn mở tiệc ở nhà hàng trong thành phố, đến lúc đó cháu chắt nam nam nữ nữ trong nhà đều về, nhiều hơn trăm người, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.*Ngày xưa các cụ “định nghĩa” rằng 50 là già rồi thậm chí có nhiều địa phương 40 đã lên chức lão, cho nên “Thất thập cổ lai hy” tức sống đến 70 là chuyện hiếm trong vấn đề nhân thọ.Tuy nhiên bà Bạch nhân vật chính của sự kiện lại không muốn, cứ phồng má như đứa trẻ, buồn buồn không vui. Con cháu hỏi bà vì sao không vui, nhưng bà không tới khi Trình Nặc đến, bà lão mới tủi thân mở miệng, gọi Trình Nặc lại nói Nặc đứng cạnh ghế của bà, hỏi vì sao bà lại mất cụ thở dài, nói “Bà đã già thế rồi, không muốn đến thành phố dày vò.” Vừa nói vừa ngắm Trình Nặc, muốn nói gì đó rồi lại Nặc nhận ra, cười nói “Bà có lời gì cứ nói với cháu đi, không sao đâu ạ.”Trong mắt bà lão mang theo mong đợi, vuốt tay Trình Nặc, “Hầy, bà ấy, chỉ muốn làm đại thọ ở bên nhà cũ, nhưng mà, ngôi nhà kia giờ đã là của cháu rồi.”Người bên cạnh nghe thế thì bừng tỉnh, thì ra bà lão không vui vì chuyện này. Nhưng ngôi nhà cũ đó đã bán rồi, muốn làm thọ yến ở đấy thì đúng là không Nặc lại rất sẵn lòng, đại thọ trăm tuổi đấy, có thể cả đời này chưa chắc cô gặp được lần thứ hai. Hơn nữa bà lão cũng kết hôn trong căn nhà cũ đó, ở suốt cả đời, làm đại thọ ở đấy, nhất định là chấp niệm của thể hoàn thành niệm tưởng của bà lão, cô không thấy có gì là không tốt cả. Bèn đồng ý.“Vậy thì đến nhà cũ làm ạ, cháu hoan nghênh còn không kịp nữa là.”Bà lão thấy cô đồng ý, lập tức vui vẻ hẳn, vỗ tay Trình Nặc nói “Được lắm, con gái ngoan, làm đại thọ ở nhà cũ, cả đời này của bà đã trọn vẹn rồi.”Bố mẹ Bạch Nguyên vội nói cám ơn Trình Nặc, chỉ là thọ yến là chuyện lớn, nhà bọn họ lại đông khách, đến lúc đó nhốn nháo ồn ào, sợ làm Nặc nói không sao “Cháu thích náo nhiệt ạ, vừa hay cũng mới sửa nhà xong, làm ở đó, không có gì là không tiện cả.”Nếu cô đã nói như thế, người nhà họ Bạch cũng rất vui lòng. Lập tức bàn nhau xem tổ chức vào ngày nhật của bà lão là hai mươi tháng Chạp.* Nhưng theo tập tục ở nơi này, chúc thọ người lớn tuổi phải tổ chức trước một ngày, thế nên định vào ngày mười chín tháng Chạp.*Sinh nhật bà cụ được tính theo ngày âm.Trình Nặc giở lịch xem, vừa hay hôm đó là lập xuân. Lúc này cô mới phát giác, thì ra năm nay có hai mùa xuân*.*Vì năm Âm lịch 2017 bắt đầu vào ngày 28/1/2017 và kết thúc vào ngày 15/2/2018, Lập xuân sẽ diễn ra 2 lần, một lần vào ngày 3/2/2017 tức mồng 7 tháng Giêng và lần thứ 2 vào ngày 4/2/2018 tức 19 tháng Chạp.Rời khỏi nhà Bạch Nguyên, Tông Lãng dẫn cô đi mua xi măng, lúc đi ngang qua cửa hàng bán điện thoại di động, Trình Nặc thấy có bán giá ba chân đỡ điện thoại, lúc này bèn mua một cái, như thế sua này quay video cũng dễ dàng xi măng xong lại mua ít sắt thép cỡ bằng ngón cái, sau đó hai người mới chịu về. Lúc về nhà thì đã hơn năm giờ, Trình Nặc chỉ làm hai món mặn một món canh đơn giản để hai người cùng ăn. Ăn xong, Tông Lãng đi hòa xi măng ngay, chuẩn bị làm khuôn cửa Nặc thấy lạ, đi theo nhìn. Giá ba chân vừa mua được dịp sử dụng, cô để một bên điều chỉnh góc độ, quay lại quá trình Tông Lãng làm ra cũng rất đơn giản, hòa xi măng xong thì đổ vào khuôn, lại uốn sắt cho thích hợp, đặt trong xi măng làm khung, còn lại đợi gió thổi khô xi măng. Khuôn là loại ghép, đợi đến khi khô thì có thể tháo khuôn sân chỉ sụp đổ một phần, nếu nói sửa lại thì cũng chẳng dùng đến mấy cửa sổ, nhưng Trình Nặc lại thích nên mỗi loại đều làm hai ba cái. Sau khi tất cả đều lắp khung xong, đếm phải được chừng hơn hai mươi khung rồi thì đặt trong sân trước phơi khô, đến khi xong xuôi tất cả thì trời đã tối Nặc ra giếng múc nước rửa tay, Tông Lãng cũng lại gần rửa, rửa xong thì nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ rồi.“Anh về trước đây.” Anh Nặc chuyển gà con vịt con vào phòng bếp, nghe thấy thế thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ồ một tiếng, “Được.”Vừa dứt lời, anh liền xoay người rời đi, đi rồi?Trình Nặc đứng tại chỗ, đến khi thấy anh ra sân mới chắc chắn là đi thật. Chợt trong lòng như tắc nghẽn, còn nói mấy ngày nay sẽ ở cùng cô chứ, kết quả mới sớm thế đã về hòn đá nhỏ dưới chân, không nhìn bóng lưng anh nữa, cô quay người dọn dẹp phòng bếp, vào nhà lấy quần áo sạch chuẩn bị đi vệ sinh đã được sửa xong, rốt cuộc cô đã có thể tắm thoải mái nhà vệ sinh chính là cửa sau của căn nhà lúc trước. Cầm lấy quần áo, đi chốt cửa trước rồi lại khóa cửa sau, lúc này mới vào nhà vệ sinh. Chỉ ở có một mình, vẫn nên cảnh giác thì tắm trong nhà vệ sinh không lớn lắm, đã lắp bình nóng lạnh nên cũng không sợ lạnh. Vừa cởi áo khoác thì lại nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, là tiếng bước chân, quanh quẩn ngay cạnh lòng chợt rét lại, rồi lại nghe thấy tiếng cửa mở, hiển nhiên người nọ đã đi vào nhà rồi. Trình Nặc sợ, không biết là ai đây. Nếu như là người quen, không thấy cô thì nhất định phải gọi, nhưng người này lại cứ im lặng mà tiến bản năng muốn lấy điện thoại gọi cho Tông Lãng, nhưng rồi mới phát hiện điện thoại đã để ở trên bàn, không đem theo bên lại nhìn xung quanh, trong nhà vệ sinh không có thứ đồ gì có thể sung làm vũ khí, chỉ có một cái chùi bồn cầu mới mua, miễn cưỡng có thể làm vũ cầm chặt chùi bồn cầu trong tay, dựa vào cửa nghe động tĩnh, trong đầu nghĩ nếu người nọ lập tức rời đi thì cô cũng sẽ không đuổi theo. Dù gì tự vệ vẫn quan trọng hơn. Nhưng tiếng bước chân kia mãi vẫn không đi nghĩ, không biết có phải cố ý ở lại trong nhà đợi cô về hay không. Càng nghĩ càng sợ, lại sợ người kia sẽ tìm được nhà vệ sinh, thế là vội tắt đèn. Cô nín thở chờ đợi trong bóng tối, chờ rất lâu mà vẫn không có động tĩnh gì. Lại nghĩ, nếu không thì bây giờ cứ xông ra, đi vào thôn nhờ giúp tự tiếp sức cho mình, thầm đếm một hai ba, sau đó lấy hết sức mở cửa nhà vệ sinh ra, giữ chặt cây chùi bồn cầu trước người rồi xong ra ngoài, nhưng bất ngờ lại đụng phải Nặc bị giật mình, cầm cây chùi bồn cầu khua khoắng lung tung, miệng lớn tiếng gọi tên Tông Lãng.“Làm gì đấy?”Trình Nặc dừng lại, trông thấy Tông Lãng ù ù cạc cạc.“Sao lại là anh chứ!” Cô buồn bực nói, lại đập cây chùi bồn cầu vào người anh, “Anh dọa chết em, dọa chết em rồi!”Tông Lãng an ủi cô “Đừng sợ đừng sợ, đây là sao?”Trình Nặc vốn nhát gan, vừa rồi còn bị dọa như thế, hốc mắt đã đỏ lên, “Không phải anh đã về rồi sao, sao lại tới nữa?”Tông Lãng vô tội nói “Mấy ngày không về, không biết mạch điện gặp vấn đề ở chỗ nào nên mất điện rồi, tắm cũng không được, nên không phải anh cầm quần áo đến chỗ em tắm sao.”Vừa nói vừa chỉ vào túi hành lý đặt cạnh cửa. Trình Nặc nhìn, nhét đầy một túi to đùng, đâu có giống là tới tắm thay bộ đồ đâu.“Vậy vì sao anh không lên tiếng, em còn tưởng trộm ghé nhà chứ.”Anh cười, “Anh thấy em không ở trong nhà, nhà vệ sinh lại sáng đèn, đoán em đang tắm nên mới không gọi.”Trình Nặc vẫn đang giận, lại cầm cây chùi đập vào người anh, có điều lực rất cuộc Tông Lãng cũng đã nhìn thấy vũ khí trong tay cô là gì, quát to một tiếng “Fuck!” Lại nhảy về sau ba bước lên, “Vừa rồi em dùng thứ đồ này quẹt mặt anh?!”Trình Nặc bật cười, đặt cây chùi bồn cầu xuống, “Mới mua mà, còn chưa dùng lần nào.”Tông Lãng nói thế cũng không được, vừa nói vừa ôm người vào nhà vệ sinh, một cước đá bay cửa, “Làm sao em có thể lấy cây chùi bồn cầu mà quẹt chồng em được, đúng là buồn nôn, mau mau, mau rửa sạch cho anh!”Trình Nặc chạy không thoát, giả vờ tội nghiệp tắm rửa cho anh, cả người mất hết sức lực, anh lại tốt bụng tắm giúp cô, lúc này mới thỏa mãn ôm cô vào lúc cô mơ màng, hỏi anh “Anh không về à?”Anh ôm cô vào lòng, bàn tay lướt dọc theo đường cong, thấp giọng trả lời.“Nhà mất điện rồi, có về cũng chẳng tiện, hay em thu nhận anh mấy ngày đi, anh còn có thể làm việc giúp em.”“Anh bảo đảm, nhất định sẽ siêng năm làm việc, rất ngoan rất nỗ lực, không sợ khổ không biết mệt, bất kể ngày đêm đều tùy thời nghe lệnh.”Trình Nặc lại nghe ra nghĩa khác trong câu nói, cắn một phát lên vai anh.“Anh không biết xấu hổ hả?”Anh cười, “Chẳng lẽ em không thích à? À, có lẽ biểu hiện vừa rồi của anh không tốt lắm, thế thì lại một lần nữa đi, nhất định anh sẽ biểu hiện tốt.”
“Thím ơi, bây giờ cô ấy là bạn gái của cháu.”Tông Lãng bất ngờ xuất hiện ở ngoài phòng bếp, trả lời câu hỏi thay Trình chiều anh lên trấn trên có việc nên không đến ăn chùa. Trình Nặc còn tưởng tối nay anh sẽ không về, không ngờ anh lại đến đúng lúc như Ngô nghe thế, bèn hỏi Trình Nặc “Thật sao?”Trình Nặc hơi hối hận vì trước đó đã nghe theo đề nghị của Tông Lãng, cố ý để Tô Lâm Hải hiểu lầm quan hệ của hai bọn họ. Giờ cô nói phải cũng không được mà nói không phải cũng chẳng không phải thì có nghĩa là cho thím Ngô biết, cô đang bỡn cợt Tô Lâm nói phải, hiện giờ đâu phải chỉ có cô và Tông Lãng mà quay đầu đi thì cô có thể đổi ý đâu, có thím Ngô đây, chỉ sợ ngày mai người trên cù lao đều biết Lãng đi đến, chặn trước mặt Trình Nặc, cười đùa nói “Thím à, e là cô ấy ngại nên thím đừng hỏi thêm nữa. Lát nữa thẹn quá hóa giận thì mệt cháu rồi.”Trình Nặc nghe vậy, tức giận nhéo lưng Ngô cười, “Thế thì tốt. Bạn đầu thím cũng muốn kết hợp hai đứa, sau đó mới biết Tiểu Trình đã ly…” Nói tới đây, thím vội sửa lời, “Cháu cũng đừng có bắt nạt nó, đã đến với nhau thì phải đi hết đời đấy, biết chưa hả?”Tông Lãng gật đầu liên tục, “Thím yên tâm đi, đợi đến lúc kết hôn, thím chính là bà mối đấy, cháu sẽ gửi thím một phong bì.”Thím Ngô vui vẻ hẳn, thấy Trình Nặc cứ đỏ mặt thì cũng không hỏi thêm gì cô nữa, nói muốn đi dạo với chú Lưu rồi đi ra Ngô vừa đi, Tông Lãng liền đưa tay rờ ra sau lưng, tủi thân bảo “Ra tay độc quá.”Trình Nặc cất bát đã rửa, “Vừa rồi anh nói bậy bạ gì đấy?”Tông Lãng nói “Nếu em không đồng ý thì anh sẽ đi nói với thím Ngô ngay, là anh nói bậy.”Trình Nặc cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi, “Đồng ý cái gì?”Tông Lãng tiến tới trước mắt cô, “Làm bạn gái anh nhé, chịu không?”Trình Nặc im lặng, đồng ý thì đồng ý thôi, nhưng lại không dám nói ra ra thì chính là cam kết. Dù quan hệ bạn trai bạn gái không thể so với hôn nhân, dù chia tay cũng không có gì. Nhưng đối với cô, cô vẫn không có lòng tin, có thể phải đối mặt với chia cách tình cảm lần nữa, dù tương lai là một ẩn sổ, nhưng vẫn có khả năng chia nghĩ bụng, mình đúng là một người ích kỷ. Sợ bị tổn thương mà không chịu cho anh một câu trả lời khẳng định, nhưng lại tham lam hơi ấm mà anh mang đến, không nỡ buông Lãng cố ổn định con tim nóng lòng, chờ đợi trong im lặng, nhưng lại không có được câu trả lời của cô. Vốn anh cũng không định ép cô thừa nhận nhanh như thế, chẳng qua hôm nay đúng lúc thím Ngô nhắc đến đề tài này, nên anh mới thuận miệng có thất vọng nhưng cũng nằm trong dự liệu, anh biết, tạm thời cô vẫn chưa gỡ được vướng mắc trong lòng. Bây giờ cô không kháng cự anh gần gũi nữa, đối với anh đó đã là một bước tiến dài về danh phận kia, không cần gấp, sớm muộn gì cũng sẽ có thôi.“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Anh đổi chủ đề, “Còn sớm thế, cũng không ngủ được.”Trình Nặc thở phào vì anh không truy hỏi nữa, cũng không phản đối đề nghị của anh. Dọn dẹp xong, cô đi tản bộ cùng cù lao ít người nên vô cùng yên ắng. Mặt trời đã xuống núi, sắc trời dần tối, một đường đi cũng gặp không mấy Lãng dẫn cô ra bờ sông. Không phải con đường đi đến bến phà mà là ở bên kia, nơi bờ sông Trình Nặc vẫn chưa tới bao đường mòn này có rất ít người đi, cỏ hoang mọc um tùm. Tông Lãng nắm tay cô rất xa có thể trông thấy bãi cát dài hẹp. Lúc này Trình Nặc mới biết, thì ra bên bờ Trường Giang cũng có bãi Lãng dắt cô đi lên. Cát mềm mịn, giơ chân giẫm xuống mà vẫn không quá giày. Nếu không phải do lạnh thì nhất định cô sẽ cởi giày, cảm nhận những hạt cát sông nhẵn hơi lớn, Tông Lãng muốn cởi áo khoác ra cho cô, nhưng Trình Nặc không mặc bên trong áo len mỏng, dù có cởi áo khoác cũng không thấy Lãng liền phanh áo khoác ra, từ đằng sau ôm cô vào lòng. Hai luồng hơi thở hòa quyện nhau. Anh ấm áp, còn cô lành khẽ cúi đầu, đưa gò má ma sát tóc cô, chọc cô Nặc bật cười “Đừng làm rộn.”Anh càng cọ mạnh hơn, làm rối loạn tóc đuôi ngựa của cô. Anh dứt khoát cởi dây buộc tóc ra, tóc xõa tung.“Lúc bé anh thường sang đây chơi.” Anh nói, “Thích vọc cát một mình ở đây, xây nhà xây thành, chơi đến cả nửa buổi. Sau đó bị ông nội phát hiện, sợ anh bị nước sông cuốn trôi nên đánh anh một trận, rồi cấm anh không được tới đây nữa.”Trình Nặc hỏi “Vậy anh không tới à?” Nghe lời như thế cũng không giống tính cách của anh.“Đương nhiên là không rồi.” Tông Lãng nói tiếp, “Anh lén đến, nhân lúc ông nội đi trấn trên không có ở nhà, rồi đoán được bao giờ ông về thì về trước.”Trình Nặc nhìn mặt sông, sắc trời đã tối hẳn, trên mặt sông đen nhánh chỉ có thể cảm nhận được gió ẩm thổi vào Nặc không thấy lạnh, vì cái ôm trong ngực của anh quá đỗi ấm áp. Trước mắt như nhìn thấy một cậu bé chừng bảy tám tuổi, đang ngồi một mình chơi cát ở cười hỏi “Vậy sau đó thì sao, anh có bị ông nội phát hiện ra không?”Anh im lặng một lúc, “Không có.”“Vì không lâu sau, ông nội qua đời rồi.”Trình Nặc nghe ra giọng anh sa sút, xoay người lại nằm trong lòng anh, ôm eo anh rất chặt, đổi lấy cái ôm càng chặt hơn từ anh.“Chúng ta hẹn hò đi.” Những lời này cứ quanh quẩn nơi cổ họng Trình Nặc, suýt nữa cô đã thốt thành lời. Song cuối cùng vẫn nuốt cuộc vẫn không có dũng khí, trong lòng lại càng phát giác, mình đối với anh thật không công bằng.“Về thôi.” Tông Lãng sông đã trở lạnh, anh nắm tay cô đi trời đã tối nhưng giờ vẫn còn sớm, mới chưa đến sáu giờ. Trong thôn có lác đác vài ánh đèn, ánh hoàng hôn chỉ dẫn phương hướng để họ quay Lãng chỉ vào một căn nhà bỏ hoàng ở bên kia đường, hỏi cô “Em biết không, những căn nhà ấy đều có lịch sử hơn trăm năm. Nếu không phải do chiến tranh thì đến nay chúng vẫn còn hoàn hảo, giống căn nhà cũ của em vậy, nó đã chứng kiến một đời của bà cụ Bạch rồi.”“Lúc bé, ông nội thường kể những chuyện đã qua với anh. Hồi ông còn nhỏ, trên cù lao này có cả hết ba con đường mười ba hẻm, một mảnh đất bé tí hin chừng hai ki-lô-mét vuông nhưng lại có hơn trăm ngàn người, tàu buôn qua lại đều neo đậu ở đây. Đến khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng sầm uất.”Trình Nặc im lặng lắng nghe, tưởng tượng đến dáng vẻ đã từng của cù lao Hà Diệp. Mấy ngày nay, cô đã quen thuộc với cảnh ngày đổ nát thê lương nhìn thấy mỗi ngày, cũng đã từng tưởng tượng những câu chuyện từng xảy ra trong mỗi căn nhà. Cô nghĩ, nếu như mọi thứ không bị phá hủy, vậy thì bây giờ cù lao Hà Diệp sẽ có dáng vẻ thế nào thể chỉ là một hòn đảo yên tĩnh giữa lòng sông, cũng có thể trở thành thắng cảnh du lịch, ngày ngày du khách người đến người đi, tiếng tăm vang xa. Nhưng bất kể là gì thì nó cũng sẽ không giống hôm nay, cảnh suy tàn chỉ để người ta cảm nhận được vẻ vắng lặng thê lương.“Từ lúc nghe câu chuyện ông nội kể, anh đã nung nấu một giấc mơ.”Tông Lãng nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Anh muốn để nơi này, sống lại lần nữa.”Trong bóng đêm Trình Nặc nhìn anh, như nhìn thấy được ánh sáng trong mắt anh.“Anh có thể làm được.” Cô cười, “Tin anh vậy sao?”Cô gật đầu, không có lý do gì cả, chỉ là cứ tin anh thế mà nâng tay cô đến bên môi, “Anh đã tìm cách rồi, em cứ chờ đi, chưa tới mấy năm nữa, anh sẽ cho em thấy một cù lao Hà Diệp đầy sức sống.”Cô cười, “Được, em chờ.”***Sáng hôm sau, Trình Nặc liền thu dọn hành lý. Tông Lãng giúp vác hai chiếc chăn, còn cô kéo vali, sau khi chào tạm biệt chú Lưu và thím Ngô thì chuyển về đã dọn dẹp trong phòng rồi, sau khi dỡ vách ngăn, ngôi nhà càng trống trải hơn song lại đầy ánh sáng, không còn vẻ lạnh lẽo vẫn kê ở chỗ cũ, trải chăn xong, Trình Nặc mới phát hiện không đủ riêng tư, thế là tính lên trấn trên đặt làm rèm giường theo yêu cầu. Chiếc giường này cũng khá lớn, treo rèm lên thì sẽ ngăn thành một gian phòng nhỏ. Còn cả rèm cửa sổ nữa, cũng phải nhanh chóng đặt làm Lãng chuyển khuôn cửa sổ ra sân, dùng tấm vải nhựa phủ lên, đề phòng dầm mưa. Đồ đạc lúc trước đặt trong sân cũng được Trình Nặc chọn ra cái có thể sử dụng được, rồi lau chùi sạch sẽ xếp vào phòng. Tủ sách được chú La tranh thủ làm cũng đã làm xong, đặt ở sát mặt tường sau giường. Một hồi dọn dẹp đâu ra đấy, Trình Nặc nhìn căn nhà đã thay đổi, thỏa mãn thở dài. Càng lúc càng giống một mái nhà gần trưa nhưng trong nhà không còn thức ăn. Trình Nặc định đến trấn trên, nhân lúc đặt làm rèm cửa sổ thì thuận tiện ăn ngày đều phải đi mua thức ăn vẫn không tiện, cô nghĩ, phải có thêm tủ lạnh thôi. Tông Lãng đã kiểm tra dây điện trong nhà giúp cô rồi, đường dây quá cũ cũng đã được đổi mới, cầu chì cũng đã thay, có thể chịu được điện thế của đồ điện bình đến thế, lại phải chi rất nhiều tiền rồi, cô lại càng nóng lòng muốn tìm việc làm. Xa quá cũng không thực tế, cô muốn lên trấn trên thử may Lãng đi cùng cô, nhưng vừa xuống phà thì nhận được điện thoại. Nói chuyện điện thoại xong, anh cho cô biết là chuyện liên quan đến việc chuẩn bị sơn trang, cần phải lên thành phố một chuyến. Lo Trình Nặc không tìm được cửa hàng đặt làm rèm cửa sổ nên anh bảo cô đi tìm Bạch Nguyên rồi đi Nặc nói anh không cần phải lo lắng, sau khi tiễn anh lên xe, cô mới gọi điện cho Bạch ngày nay Bạch Nguyên đều bị bà lão nhốt trong nhà, khó chịu tới nỗi tóc sắp trắng đến nơi rồi. Nhận được điện thoại của Trình Nặc, chỉ mười mấy phút đã chạy đến. Nghe cô nói muốn làm rèm cửa sổ, cậu bảo “Chị Trình Nặc tìm đúng người rồi đấy, em có một bà chị dâu mở cửa hàng chuyên bán rèm cửa sổ, đi nào đi nào, để em dẫn chị đi!”Trấn không lớn mấy, Trình Nặc đi theo Bạch Nguyên, nhanh chóng đến được cửa hàng của chị dâu hàng ở ngay gần chợ bán thức ăn. Đây có thể coi là đoạn đường phồn hoa nhất trấn trên, dọc hai bên đường là các cửa hàng san sát nhau, lớn thì có cửa hàng nội thất gia dụng, nhỏ thì có tiệm may vá, tóm lại cái gì cũng có bán. Nhà đều là nhà lầu tự xây hai tầng hoặc ba tầng, dưới lầu mở tiệm, trên lầu là nhà dâu của Bạch Nguyên nhìn qua chỉ lớn hơn Trình Nặc vài tuổi, rất nhiệt tình. Bạch Nguyên giới thiệu, Trình Nặc biết chị ấy tên là Cố Duyệt nghe Trình Nặc nói muốn làm rèm cửa, bèn cầm hai tập sổ dày cộm đi ra, cho cô chọn loại vải và kiểu Nặc lật xem, có rất nhiều loại vải, ren hay vải voan đều có cả. Nhưng lại không hợp với nhà cũ. Nhà cũ đã một trăm năm, phù hợp với nó thì nên là rèm cửa sổ có cảm giác cũ cũ nửa buổi vẫn không thấy thích hợp, Trình Nặc ngại ngùng nói rõ nguyên nhân với Cố Duyệt, chuẩn bị đi cửa hàng khác Duyệt vẫn rất nhiệt tình, nói không sao, “Nếu đã là bạn của Bạch Nguyên thì chính là bạn của tôi rồi. Sau này cần gì thì cứ đến, chắc chắn tôi sẽ giảm giá cho cô.”Trình Nặc cám ơn rồi rời đi với Bạch Nguyên. Mới ra khỏi cửa hàng thì có người đi vào từ cửa sau, nói với Cố Duyệt “Chị, em phải về lại trong thành phố rồi.”Cố Duyệt đáp được, dặn anh phải đem đủ theo bóng lưng của Trình Nặc và Bạch Nguyên rời đi, anh ta hỏi Cố Duyệt “Vừa nãy là ai thế chị?”Cố Duyệt ồ một tiếng, “Là một người bạn của Bạch Nguyên, Bạch Nguyên dẫn đến chọn rèm cửa sổ, nhưng không chọn được cái nào.”Cố Viễn Giang nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, không hiểu sao lại thấy bóng lưng của cô gái kia khá quen mắt, lại hỏi “Có biết tên gì không?”Cố Duyệt đáp “Trình Nặc.”Cố Viễn Giang đứng tại chỗ, có phần không dám tin, không ngờ lại gặp Trình Nặc ở biết có ai giống Qin không, nghe đoạn anh Lãng miêu tả cù lao mà chợt nhớ đến bối cảnh trong Spritied Away. Spirited Away buổi sáng chính là cù lao Hà Diệp của hiện tại, còn đến đêm lại chính là Hà Diệp của 100 năm trước. ^^ Cùng đón chờ cù lao trở mình nhé. xD
Trình Nặc biết người đó cố ý dọa câu nói của anh ta vẫn như mọc rể, chui thẳng vào tai cô. Cô tự thấy lá gan của mình không lớn, do dự một hồi, hay là đến khách sạn ở đã, đợi sửa nhà xong đâu ra đấy thì chuyển tới lại tính toán thử, mua nhà rồi nên giờ trên người cô chỉ còn lại hơn một trăm năm mươi ngàn, còn phải sửa nhà, chắc số tiền chi ra không lớn. Tạm thời chưa có thu nhập, giá phòng khách sạn dù có rẻ nhất thì một đêm cũng gần hai trăm rồi. Đối với cô hiện tại mà nói, quá lãng phí.“Sợ gì chứ, mình ở nhà mình mà.”Cô tự tiếp sức cho mình, sau đó mở laptop lên. Ở đây không có dây mạng, cũng may trong ổ cứng máy cô có không ít nhạc. Tăng âm lượng lên mức lớn nhất, có nhạc rồi, cảm thấy nhà không còn trống vắng nữa. Trình Nặc xắn tay áo lên, bắt tay dọn đồ. Phòng ốc rộng, cô bắt đầu từ căn phòng có kê giường trước. Chuẩn bị xong chỗ ngủ buổi tối đã, còn những chỗ khác cứ từ từ sau. Bây giờ thứ cô có nhiều nhất chính là thời rất lớn, cũng rất nặng, một mình cô không di chuyển được. Múc nước từ trong giếng lên, lấy khăn lau sạch. Tủ ghế rồi bàn trang điểm cũng lau cả. Đồ cũ dùng lâu, bên ngoài có vết lõm, bụi bám vào nên lau không sạch được. Cô lại lấy bàn chải trong túi đồ mình mua ra, dùng sức chà. Chà rất sạch, nhưng chà xong mới nhớ, gỗ dính nước ẩm ướt rồi, tối nay cô phải ngủ thế nào?Có điều cũng không đâu lo được nhiều thế, cô lấy khăn khô lau bớt nước rồi trải ra phòng chỉ có một cửa sổ, chính là ô cửa gỗ chạm rỗng mà cô đã nhìn thấy trong tấm hình. Rộng chừng một mét, cao một mét rưỡi. Không có kính thủy tinh, gỗ phơi gió phơi mưa quanh năm nên cũng mục nát thích ô cửa này, không dám lau dọn vì sợ làm hỏng, chỉ nhẹ nhàng khép nó lại. Trên cửa sổ có một đoạn dây kẽm, chắc trước kia dùng để treo Nặc lấy một chiếc áo khoác dài từ trong vali ra, vắt hai ống tay áo qua đoạn dây, vạt áo vừa hay có thể che kín cửa xong mọi thứ thì đã chiều. Trình Nặc chống hông quan sát căn phòng, vô cùng hài lòng, cuối cùng cũng có dáng vẻ của nhà đói sôi ùng ục. Cô tính toán trước, biết không chắc sẽ có lửa trong thời gian ngắn nên lúc ở trên trấn đã mua không ít lương khô, chỉ mì ăn liền thôi đã mua đến mấy bình nước ra giếng múc nước, rồi vòng lại trong nhà, nhưng tìm khắp nơi vẫn không tìm được ổ cắm điện đâu. Làm gì có ổ cắm điện chứ, cả căn nhà này, cũng chỉ có hai chiếc bóng đèn là dùng Nặc hoảng hốt, không có ổ cắm điện thì sao dùng được đồ điện, làm sao uống nước đây? Làm sao sạc pin cho laptop đây?Cô không biết tí gì về điện cả. Nhìn mấy sợi dây điện bên cạnh cầu chì mà mắt cô hoa lên, không biết nên kéo sợi nào ra cả. Nhưng cho dù biết, cô cũng không có công biết ở đây có thợ điện không nữa, chắc là không nhỉ. Ngoài người già ra thì toàn là trẻ con, à không, có một người thanh niên đó mà, là người đi xe ba bánh đó, nhưng Trình Nặc không muốn tìm anh ta, hơn nữa cũng không tìm được. Nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ, chắc là kịp để lên trấn tìm khóa cửa, đeo một chiếc balo nhỏ, ra bến tới bến nhưng không thấy phà đâu. Có điều đúng lúc gặp lại người lái xe ba bánh kia. Anh ta vẫn đeo kính râm, đằng sau xe chất đầy rau ta cũng nhìn thấy Trình Nặc, hỏi cô “Lại đi mua đồ à?”Trình Nặc lắc đầu, “Tìm thợ điện, trong nhà đó không có ổ cắm.”Người kia đang hút thuốc, nghe vậy liền bật cười, vì sặc khói nên vừa cười vừa Nặc quay đầu đi, âm thầm liếc ta cười đủ rồi thì nói “Chuyến cuối cùng lúc sáu giờ, đi từ bờ bên kia đến bên này, bây giờ cô đi tìm người, liệu có kịp không?”“A?”Trình Nặc không ngờ còn có chuyện đó, cô không quen thuộc trấn lắm, biết đi đâu mà tìm người chứ, đợi khi tìm được người đến lắp ổ cắm điện thì chắc chắn không kịp thì giờ. Cô hỏi theo bản năng “Vậy làm sao giờ?”Trên phà có tiếng còi, đã cập bờ bên này rồi. Nhất thời Trình Nặc không biết làm gì, còn đang nghĩ có nên lên trấn không.“Một trăm.”“Cái gì?” Tự dưng nói một câu không đầu không đuôi làm Trình Nặc không hiểu nọ ném tàn thuốc đi, dùng chân dập tắt, khóe miệng nhếch lên, nụ cười có phần xấu xa.“Một trăm đồng, nếu chịu thì đợi tôi về sẽ lắp ổ điện cho cô.”Đồ nhân lúc cháy nhà mà hôi của, Trình Nặc cắn răng, cô nói cập bờ, anh ta nổ máy, chiếc xe ba bánh brum brum chạy Nặc không yên tâm, hô lên với anh ta “Anh đừng quên đấy!”Thấy anh ta một tay đỡ vô lăng, tay khác giơ lên làm động tác đường về, Trình Nặc vào cửa tiệm tự mua đồ kia, chủ tiệm vẫn không có ở đây. Cô muốn mua hai chai nước, không dám uống nước trong giếng. Nhưng tìm tới tìm lui, trong tiệm không bán nước suối, đến cả thức ăn cũng không ra tuy ông chủ này to gan, nhưng lại không có ánh mắt làm ăn. Nhà ở đây không nhiều, người đến chơi trong dịp lễ cũng không ít, nhất định những người đó sẽ mua nước, vậy mà chủ tiệm lại không chuẩn bị mãn về lại nhà, cả một ngày mệt mỏi làm cô chẳng còn sức mở nổi cửa, dứt khoát ngồi xuống xích đu trong sân, tính nghỉ ngơi một lát. Mặt trời sắp lặn rồi, ánh nắng không quá chói mắt, cô dựa vào ghế xích đu khẽ đong đưa, rồi mơ màng ngủ thiếp mông lung, dường như đã tỉnh lại. Phát hiện Lâm Dĩ An và Đinh Gia cùng tới đây, mà không chỉ có hai người họ, còn thêm một cô bé nữa. Cô bé ấy gọi họ là bố mẹ, gọi Trình Nặc là Trình Nặc quặn đau, cả trái tim như bị xay Dĩ An nói, Trình Nặc, em tha thứ cho bọn anh đi. Đinh Gia cũng nói, Trình Nặc, cậu tha cho bọn mình họ tiếng này tiếp tiếng kia, như lời chú của Đường Tăng, ép cô sắp nổ tung. Cô chợt ngồi bật dậy khỏi ghế, hét lên với họ “Tôi sẽ không tha cho các người! Đừng hòng!”Mặt trời đã xuống núi, nắng chiều đỏ hây dồn về nơi chân trời, gió nhẹ thổi qua, côn trùng kêu râm Nặc ngồi trên xích đu, mặt dàn giụa nước mắt, ngực vẫn đau đớn như trong hít sâu mấy hơi, bình ổn lại tâm trạng, lúc này mới phát hiện có người đứng ở cửa người lái xe ba bánh đó, một tay anh ta cầm túi, tay kia xách hộp dụng cụ. Kính râm được lấy xuống, lúc này Trình Nặc mới phát hiện, thì ra anh ta có đôi mắt rất đẹp. Rất sâu, trông như Nặc nghĩ, nhất định anh ta nghe thấy mình vừa la lên rồi, nhất thời lúng túng.“Anh tới rồi à.” Cô nói, giọng vẫn có hơi nghẹn ta đi thẳng vào sân, không nhìn Trình Nặc, “Ờ, cầu chì ở đâu?”Trình Nặc mở cửa, chỉ cho anh ta thấy cầu ta ngẩng đầu, sau đó dời ghế lại, đứng trên ghế tắt cầu dao.“Này, đưa tuốc vít cho tôi.”Trình Nặc vội tìm trong hộp dụng cụ, tìm được rồi thì đưa cho anh. Nhưng một lúc sau, anh ta trả lại.“Không phải loại này, loại mũi chữ thập.”Trình Nặc lại tìm, rồi lại đưa cho anh ta cầm tuốc vít vặn một hồi,“Này, đưa dây điện cho tôi.”Trình Nặc tìm dây điện trong túi, đưa cho anh ta.“Này, đưa băng keo cho tôi.”Trình Nặc lại tìm, lại đưa cùng anh ta hỏi “Cô tên gì?”Trình Nặc ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ù ù cạc cạc.“Cũng xem như là hàng xóm rồi, không thể cứ gọi này này được.”Trình Nặc đáp “Tôi tên Trình Nặc.”“Cam kết*?” Anh ta cười, “Cái tên dễ nhớ thật đấy.”*Hán việt của từ cam kết’ là thừa nặc, phát âm chéngnuò, đồng âm với tên Trình Nặc.Động tác của anh ta rất mau, chưa gì đã nói xong dây điện, sau đó nhảy xuống ghế, chìa tay ra với Trình Nặc.“Tông Lãng.”“Ừ?”“Tên tôi.”Trình Nặc cảm thấy cái tên này quen quá, trong đầu đảo nhanh một vòng, đột nhiên nhớ ra, ông chủ mập ở quầy thịt nướng đã nhắc đến anh ta rồi “Là một người bạn của tôi, tên Tông Lãng. Tôi không đi được nên nhờ cậu ta đưa cô về khách sạn!”Trình Nặc đỏ bừng mặt. Cô không biết sau khi mình say là yên lặng hay làm bừa nữa, nhưng cô nhớ mình đã gào khóc về phía Trường Giang, rất kinh thiên động Nặc giơ tay cả buổi mà không thấy cô có ý định bắt tay, bèn ngượng ngùng thu về.“Nghe Thiệu mập nói, cô muốn cám ơn tôi à?”Thiệu mập anh ta nói chắc hẳn là ông chủ mập ở quầy thịt nướng rồi. Trình Nặc nói “Đúng thế, cám ơn anh đã đưa tôi về khách sạn.”“Đừng khách khí.” Anh đáp nhanh, giọng đầy thoải mái, cầm dây điện, bắt đầu nối vào ổ điện tiếp.“Thấy hôm nay cô đã cho tôi kiếm được một trăm năm mươi đồng, nên lần sau có uống say tôi sẽ đưa cô về tiếp, miễn phí.”Trình Nặc không nói xong ổ điện, Tông Lãng hỏi cô muốn cố định ở đâu. Trình Nặc đáp ở trong ta kéo dây vào phòng, phát hiện đã được dọn gọn gàng, “Không tệ, có thể ở được rồi, nhưng vẫn hơi tối nhỉ.”Trình Nặc cũng thấy tối, bèn vén áo khoác dài treo ở cửa sổ lên, lại bật trời bên ngoài đã tối, đèn sợi đốt cũng mờ mờ, trong phòng không đủ ánh sáng.“Phải thay bóng đèn.” Tông Lãng Nặc bảo đúng thế, “Tôi đã mua bóng đèn rồi, có thể phiền anh thay giúp tôi được không?”Tông Lãng nói được. Trình Nặc đi qua lục tìm trong mấy túi đồ, lấy một chiếc bóng đèn tiết kiệm năng lượng ra đưa cho anh Lãng cầm lấy nhìn, hỏi cô “Cô mua một loại này à?”“Đúng thế.”Anh ta trả bóng đèn lại cho Trình Nặc, “Loại này không được, không cùng cỡ với đui đèn.”Trình Nặc ngạc nhiên, “Bóng đèn còn có cỡ hả?” Cô chỉ biết có loại 5 watt 10 Lãng giải thích “Đui đèn này là loại móc nối, còn bóng đèn là vặn xoắn, dĩ nhiên không được.”Anh ta dùng đinh cố định ổ điện trên tường, “Giữ bóng đèn lại để dùng, đổi đui đèn đi, chứ nó cũng cũ quá rồi.”Trình Nặc nghĩ chắc trong tiệm tạp hóa tự mua kia không có đui đèn rồi, phải sang bờ bên kia mua, vậy là phải đợi đến mai. Nhưng mua rồi cô cũng không biết lắp, chẳng lẽ lại bị anh ta lừa tiền?Người này gian xảo thật đấy.“Không cần.” Cô nói, “Cứ tạm thế cũng được.”Tông Lãng cười, “Được, nhà của cô cô làm chủ.”Lắp ổ điện xong thì bật cầu chì. Trình Nặc thử cắm bình nấu nước vào, có điện rồi.“Cám ơn anh.” Cô Lãng nhìn cô không đáp, môi nhếch lên, ý cười không Nặc vội phản ứng lại, “À, đợi tôi đi lấy tiền.”Cô lấy ví ra thì mới nhớ trên người mình giờ không có tiền mặt. Lại lục trong vali, hy vọng có thể lấy ra ít tiền. Nhưng xưa nay cô không có thói quen cất tiền lung tung, dĩ nhiên là không tìm thấy ngượng nghịu nói với anh “Tôi dùng hết tiền mặt trên người rồi, ngày mai lên trấn lấy rồi đưa cho anh có được không?”Tông Lãng rút điện thoại ra, “Không sao, Wechat hay Alipay cũng đều được.”
Nhân viên giao hàng giúp cô chuyển tủ lạnh vào trong nhà, nối điện, dùng thử thấy bình thường thì mới rời mưa vốn nhỏ gián đoạn đột nhiên ngừng rơi, mặt trời phá tầng mây ló Lãng nói anh phải đến lều lớn một chuyến, hỏi cô có muốn đi cùng không, đi hái nhiều rau chất đầy trong tủ nhiên Trình Nặc đồng ý rồi, lần trước đi một lần rồi, cô vẫn muốn quay lại lần nữa. Thế là khóa cửa, ngồi xe ba bánh của anh lên đường đến lều đi mặt trời vẫn chiếu khắp nơi, nhưng vừa mới tới thì trời lại tối, chẳng bao lâu sau lại nổi Nặc chọn thứ mình thích ăn, mỗi loại hái chừng một bữa, nhưng nhiều loại nên cộng dồn lại, cũng chất được nửa xe ba bánh. Tông Lãng vẫn để cô hái nhiều thêm.“Nhất định anh phải thường xuyên đến chỗ em ăn chùa mới được, hái nhiều lên, coi như tiền ăn uống của anh.”Một câu nói đã chặt đứt suy nghĩ muốn trả tiền của mình, Trình Nặc hỏi “Sao anh cứ phải đến chỗ em ăn chùa vậy?”Anh đáp như chuyện đương nhiên, “Vì em nấu ngon.”Nấu ngon là sẽ phải bị anh ăn chực à? Trình Nặc oán thầm, nhưng cũng chẳng chặn lời anh. Cô nghĩ, có lẽ do thấy mấy thởu rau này mà tâm trạng cô tốt lên, nên mới không so đo với mưa nên trời tối sớm. Hái xong rau củ cũng chỉ mới quá năm giờ, nhưng trời đã tối đen rồi. Lúc đi không mang dù, Tông Lãng lấy một chiếc áo mưa ra.“Mặc vào đi.” Anh nói với cô.“Thế còn anh?”Anh cười, “Anh là một thằng đàn ông, mưa có chút này thì tính là gì.”Vì ở sau xe chứa rau rồi nên Trình Nặc ngồi trên chỗ lái như cũ. Cuối cùng áo mưa vẫn không mặc, mà dùng tay cầm che trên đỉnh đầu hai người. cũng may mưa không lớn, lúc về tới nhà chỉ bị ướt ống tay áo một tối làm rất đơn giản, cải thảo ngâm giấm, thịt bằm ớt xanh, canh trứng nấm hương và cải xanh. Trình Nặc không quen ăn bữa tối nhiều, chỉ đơm nửa bát cơm nhỏ, lại ăn một bát canh là no rồi. Nhưng Tông Lãng ăn đến hai bát, quét sạch đồ ăn và canh còn Nặc hỏi “Ăn tối nhiều như thế không sợ trương bụng à?”Tông Lãng nói “Đều do em cả, ai bảo em nấu ngon vậy chứ.”Trình Nặc lườm anh, không để ý nữa. Cô ngồi bên mép giường táy máy weibo. Sau khi Bạch Nguyên giúp cô đăng ký lúc trưa, cô vẫn mãi theo dõi, cứ chốc chốc lại mở điện thoại xem đã được duyệt chưa. Mặc dù biết sẽ không nhanh như thế, nhưng cô vẫn không khống chế được bàn người theo dõi vẫn cứ tiếp tục tăng. Cô vô cùng ngạc nhiên, mình chỉ tiện tay đăng mấy ghi chép thường ngày, thế mà lại có nhiều người để ý đến thế. Chẳng lẽ mọi người bây giờ đều hướng tới cuộc sống nông thôn sao?Có thể do áp lực ở thành phố quá lớn, nhớ bản thân lúc trước khi còn đi làm, cũng thường xuyên nhớ về cuộc sống nông thôn với bà nội lúc bé. Nhưng khi ấy, cô không thể từ bỏ tất cả mà quay về nông lẽ những người này cũng giống vậy, hướng đến, song lại chẳng bỏ được, nên mới cảm thấy hứng thú với những ghi chép của nghĩ, sau này phải đăng nhiều weibo mới được, vì chút tiền lẻ của mình, cũng vì những người theo dõi Lãng ăn xong thì chủ động dọn dẹp bát đũa. Sau đó đi tới cạnh cô nhìn, nhưng Trình Nặc đã cất điện thoại, đứng lên.“Không còn sớm nữa.” Cô Lãng biết đây là muốn đuổi anh, bèn ừ đáp “Ngày mai anh còn phải lên thành phố, những ngày tới cũng phải bận chuyện, có thể buổi tối không về được.”Trình Nặc mở miệng hỏi “Vậy anh ở đâu?” Nhưng hỏi rồi lại cảm thấy mình cả cười, “Anh có căn hộ ở trong thành phố, chẳng qua không thường đến ở.”Cô ồ lên, gật đầu, “Vậy mau về nghỉ đi.”“Bên ngoài vẫn còn mưa mà.”Trình Nặc nhìn, đúng là mưa vẫn đang rơi. Cô bèn đưa chiếc dù mới mua hôm nay cho anh, “Cho anh mượn đấy.”Anh cũng không nhận, “Đợi lát nữa đi, lát nữa mưa sẽ ngừng thôi.” Sau đó nhanh nhẹn đi lấy ly, tự rót nước cho Nặc cầm dù trong tay, đột nhiên tim lại đập ngày qua, dường như cô đã quen với việc sống cùng anh. Ăn cơm cũng được mà nói chuyện cũng thế, thậm chí là thân mật tình cờ, cô đều không mâu thuẫn, cứ như là, bọn họ đã biết nhau rất lâu, cũng đã yêu nhau lâu rồi…Đến nỗi cô cho rằng, nếu không thừa nhận quan hệ với anh thì tương lai sẽ không có gì bất ngờ cả. Nhưng bây giờ nhìn lại, ngoài việc cô chưa thừa nhận ra thì cô với anh đã có vẻ là yêu rồi đúng không?Ý thức được chuyện này, trong lòng loạn nhịp, nhưng kỳ lạ là, nó không để cô chống cự hay sợ hãi như trước Lãng ở đến hơn tám giờ mới rời đi, trước khi đi có nói, đợi mấy ngày nữa bận việc xong thì sẽ làm cửa sổ giúp cô. Trình Nặc nói anh không cần gấp, cứ bận việc của mình đi. Dù sao phần nhà chính cũng đã sửa xong, những thứ khác không vội, bây giờ thứ cô có nhiều nhất chính là thời gom góp thì giờ, dần dà hoàn thiện căn nhà của sớm ngày hôm sau, Tông Lãng đi thẳng thành phố, cũng không kịp đến chỗ Trình Nặc ăn Nặc nhìn nồi cháo còn dư gần một nửa, ảo não nghĩ, cô rảnh rỗi nấu nhiều thế làm gì?Đáng lí mưa rơi bốn năm hôm, nhưng hôm nay trời lại quang đãng, Trình Nặc nghĩ, quả nhiên không thể tin vào dự báo thời tiết được. Có điều trước đó cô đã cho mấy người chú Lưu nghỉ, giờ họ cũng đang bận chuyện nhà mình, nên cũng không thúc giục được. Cô đành một mình ở nhà dọn sành lúc trước lấy ở nhà chú Lưu đã có dịp sử dụng. Hoa hồng trong sân sắp nở rồi, cô ra bờ sông hái ít lau sậy cắm vào hũ, đúng là có vẻ thú may ở nhà may gấp rút làm xong rèm cửa sổ với giường, đưa đến lắp. Rèm hoa màu xanh lam rất hợp với căn nhà, vì vải cũng khá mỏng nên khi treo lên vẫn có ánh sáng xuyên qua. Trình Nặc rất thích, chụp rất nhiều sân nhà chú La có một cây hồng, giờ đang vào mùa sai quả, từng quả màu vàng treo lủng lẳng trên cây. Chú La ở một mình nên cũng không hay ăn, cứ để mặc trái cây chín rồi rơi xuống đất. Trình Nặc thấy rất tiếc, sau khi được chú La đồng ý, cô lấy thang trèo lên cây hái được một túi lớn. Lúc về dùng bánh mè* xiên qua cuống quả hồng, để mấy ngày là có thể ăn.*Một loại bánh ngọt bên ngoài rắc mè, thon dài hình trụ.Thời tiết khá đẹp, thím Ngô muốn phơi củ cải khô, Trình Nặc không bận gì nên chạy sang giúp. Cô bắt tay vào giúp từ lúc nhổ củ cải. Củ cải nhà thím Ngô rất to, củ nào củ nấy to ụ, rất có cảm giác thỏa mãn. Nhổ lên rồi đem xuống sông rửa sạch, lúc về thì ngồi trong sân cắt. Khoảng 50 kg củ cải, hai người cắt hơn nửa ngày. Cắt xong thì đem phơi đầy sân, Trình Nặc chống hông nhìn, vô cùng có cảm giác thành khô củ cải xong, thím Ngô lại tính đi ướp rau thơm. Đồ dùng làm rau thơm gồm có một loại cải thảo, gậy dài với lá cây. Cắt nhỏ thành sợi rồi phơi khô hai ngày, lại dùng bột tiêu cay và muối ra sức xoa đều. Xoa xong thì cho vào bình, sau vài ngày là có thể ăn. Trình Nặc lại nhúng tay vào, đợi ướp xong, thím Ngô cho cô một chiếc bình lớn. Cô cũng chẳng khách khí, loại rau này cô đã từng ăn ở nhà thím Ngô rồi, buổi sáng ăn kèm cháo thì chẳng gì ngon bằng. Thím Ngô thấy cô như chú mèo thèm ăn, cười nói, đợi phơi khô củ cải rồi cũng sẽ không thiếu phần cô. Trình Nặc vui vẻ đáp tối không có chuyện gì làm, Trình Nặc nghiêm túc biên tập ảnh chụp cùng video trong hai ngày qua, ghép lại thành một đoạn clip ngắn, chèn thêm chữ rồi đăng lên mà chứng nhận tự truyền thông vẫn chưa được duyệt, Trình Nặc chờ tới sốt ruột, có điều cô cũng an ủi mình, dù không được duyệt cũng không sao. Dù gì ban đầu cô cũng chỉ muốn ghi chép lại cuộc sống của mình. Cô nghĩ, nếu như không duyệt thì cô vẫn cứ ghi chép tới hai ngày, trên cù lao muốn ra hồ bắt cá. Hồ cá là của chung, bảy tám căn hộ cùng nuôi cá con. Nhà chú Lưu và chú La cũng có phần, dĩ nhiên Trình Nặc lại đi góp vui. Hồ cá rất lớn, ngày đầu rút bớt nước, ngày hôm sau xuống hồ bắt Nặc vốn đứng trên bờ nhìn, chụp rất nhiều ảnh. Rồi sau đó không nhịn được nữa, cô tìm thím Ngô mượn giày ủng với quần đi mưa xuống bắt cá khi nước được rút sạch, trong hồ tích tụ rất nhiều phù sa, một chân giẫm xuống, bùn còn không đến đầu gối Trình Nặc, nhưng giẫm bước nữa là phải mất rất nhiều sức, đi lại cũng khó khăn. Mấy chú cá kia cứ nhảy qua nhảy lại bên cạnh, khiến cô rạo rực sốt ca ba năm mới rút nước một lần, có rất nhiều cá lớn. Sau khi rút nước, cá lẫn trong phù sa, quẫy đuôi một phát là bùn bắn lên người. Mới đầu Trình Nặc còn băn khoăn không để quần áo dính bùn, càng về sau lại chẳng đoái hoài gì, chỉ muốn bắt lớn khó bắt, số cá Trình Nặc bắt được toàn là cá nhỏ. Đến lúc rốt cuộc cô cũng túm được đuôi con cá chép lớn, kích động tính nhào tới ôm lấy, kết quả bị quẫy phát mặt dính đầy Lưu trông thấy, lập tức cười ha hả không nể mặt, cười nói “Cá chép sức lớn lắm, cháu đừng đấu với nó.”Trình Nặc giơ tay áo xoa bùn trên mặt, nhìn con cá chép nặng chừng 5 kg kia, không phục nói “Cháu không tin là đến một con cá mình cũng không bắt được!”Hai chân chôn trong bùn không nhúc nhích được, nhưng con cá kia cứ như khiêu khích, nhảy qua nhảy lại gần cô. Thoạt nhìn có vẻ giơ tay ra bắt được, nhưng đợi đến khi cô giơ tay ra, nó lại nhảy đến bên qua lại như thế, Trình Nặc bị một con cá làm cho kiệt sức. Cuối cùng tức giận, dùng cả tay chân, cũng không để ý nước trong quần đi mưa, cầm túi lưới tìm kiếm trong bùn, muốn cản đầu ôm lấy con cá kia.“Chú Lưu, cháu bắt được rồi!” Cô hân hoan ôm cả cá lẫn lưới, xoay người hét với chú thấy chú Lưu đâu nhưng lại thấy người đứng trên bờ, cười rất rạng rỡ. Trong tay anh cầm điện thoại, chụp lại khoảnh khắc Nặc nghĩ, đi một lèo bốn năm ngày, cuối cùng cũng biết về rồi.
truyện mùa xuân ở căn nhà cũ