truyện năm xuân thứ 28
Bố mẹ chúng ta đã phải làm việc rất vất vả để có được những sản phẩm để nuôi sống con người vậy các con phải làm gì với những sản phẩm đó- Có một câu truyện cũng nói về một gia đình có ba anh em và cha khi người cha đã già. Ông liền bảo các con học lấy
Nếu "Truyện Kiều" của Nguyễn Du được truyền khẩu rộng rãi trong dân gian thì thơ Quốc âm của Hồ Xuân Hương, đưa ngôn ngữ thơ Quốc âm lên một thứ bậc mới trong bối cảnh chữ Hán trường quy. Những bài thơ Nôm phong cách Hồ Xuân Hương đều chọn những sự vật
Một tuần lễ sau, người thứ nhất cầu nguyện cho có người nữ nào đó đến để cưới làm vợ vì anh ta cảm thấy cô đơn. Sáng hôm sau, có tàu bị đắm gần đấy và chỉ có một phụ nữ sống sót dạt vào bờ bên phần đất của anh. Thế là người thứ nhất lập gia đình với người nữ ấy và rồi xin cho có con cái, nhà cửa. Anh được như ý.
vào Trường Hậu-Bổ năm 1916, tốt-nghiệp năm 1919. Thế nhưng Ô. Nguyễn Lý Tưởng đã viết vào ngày 08/09/2005, mà tôi đã trích làm chuẩn trong bài "Ô. Ngô Đình Diệm Làm Quan…" rằng Ô. Ngô Đình Diệm: Nhập học Trường Hậu Bổ năm 1918, tốt-nghiệp năm 1921. Vậy là Ô.
10 năm yêu anh nhất | Chap Extra 3. Tags: 10 năm yêu anh nhất 10 năm yêu anh nhất manhua 10 năm yêu anh nhất | Đậu hũ truyện tranh 10 years where I loved you the most comics 10 năm yêu anh nhất cung trường nguyệt 10 years where I loved you the most dịch việt 10 years where I loved you the most dịch việt
lirik lagu mega mustika bukan yang pertama. We will keep fighting for all libraries - stand with us! Internet Archive logo A line drawing of the Internet Archive headquarters building façade. Upload icon An illustration of a horizontal line over an up pointing arrow. Upload User icon An illustration of a person's head and chest. Sign up Log in Internet Archive Audio Live Music Archive Librivox Free Audio Featured All Audio This Just In Grateful Dead Netlabels Old Time Radio 78 RPMs and Cylinder Recordings Top Audio Books & Poetry Computers, Technology and Science Music, Arts & Culture News & Public Affairs Spirituality & Religion Podcasts Radio News Archive Images Metropolitan Museum Cleveland Museum of Art Featured All Images This Just In Flickr Commons Occupy Wall Street Flickr Cover Art USGS Maps Top NASA Images Solar System Collection Ames Research Center Software Internet Arcade Console Living Room Featured All Software This Just In Old School Emulation MS-DOS Games Historical Software Classic PC Games Software Library Top Kodi Archive and Support File Vintage Software APK MS-DOS CD-ROM Software CD-ROM Software Library Software Sites Tucows Software Library Shareware CD-ROMs Software Capsules Compilation CD-ROM Images ZX Spectrum DOOM Level CD Books Books to Borrow Open Library Featured All Books All Texts This Just In Smithsonian Libraries FEDLINK US Genealogy Lincoln Collection Top American Libraries Canadian Libraries Universal Library Project Gutenberg Children's Library Biodiversity Heritage Library Books by Language Additional Collections Video TV News Understanding 9/11 Featured All Video This Just In Prelinger Archives Democracy Now! Occupy Wall Street TV NSA Clip Library Top Animation & Cartoons Arts & Music Computers & Technology Cultural & Academic Films Ephemeral Films Movies News & Public Affairs Spirituality & Religion Sports Videos Television Videogame Videos Vlogs Youth Media Search the history of over 808 billion web pages on the Internet. Search the Wayback Machine Search icon An illustration of a magnifying glass. Mobile Apps Wayback Machine iOS Wayback Machine Android Browser Extensions Chrome Firefox Safari Edge Archive-It Subscription Explore the Collections Learn More Build Collections Save Page Now Capture a web page as it appears now for use as a trusted citation in the future. Please enter a valid web address AboutBlogProjectsHelpDonateContactJobsVolunteerPeople About Blog Projects Help Donate Donate icon An illustration of a heart shape Contact Jobs Volunteer People Audio Item Preview Flag this item for Graphic Violence Explicit Sexual Content Hate Speech Misinformation/Disinformation Marketing/Phishing/Advertising Misleading/Inaccurate/Missing Metadata audio Năm Xuân Thứ 28 Topics Năm Xuân Thứ 28 Năm Xuân Thứ 28 Addeddate 2020-10-17 232459 Identifier nam-xuan-thu-28 Scanner Internet Archive HTML5 Uploader plus-circle Add Review comment Reviews There are no reviews yet. Be the first one to write a review. 469 Views DOWNLOAD OPTIONS download 1 file ITEM TILE download download 1 file TORRENT download download 1 file VBR M3U download download 11 files VBR MP3 Uplevel BACK Chuyện Tình Giữa Quân Nhân Và Bác Sĩ download Hôm Nay Anh Dạy Em Tư Thế Mới!!! download NĂM XUÂN THỨ 28 [Tập cuối] Chuyện tình đẹp như mơ giữa quân nhân và bs Ngôn Tình Hiện Đại Mới Nhất download Chuyện Tình Giữa Lính Đặc Chủng Và Bác Sĩ Tâm Lí download Cậu ta chạm đến em rồi! download Chuyện Tình Quân Nhân Và Bác Sĩ download Thoát Khỏi Trận Địa Mai Phục Hồi hộp kịch tính download Qúa Khứ Đầy Ám Ảnh Ngôn Tình Trung Quốc Mới Nhất 2020 download Ghê Tởm Khi Gặp Lại Kẻ Đã Từng Xâm Hại Mình download NĂM XUÂN THỨ 28 [Tập 8] Em muốn anh! Mình thử làm anh nhé Ngôn Tình Sủng Hot Nhất download Chỉ ra vào 10 lần thì không phải đàn ông! download download 72 Files download 16 Original SHOW ALL IN COLLECTIONS Community Audio Community Collections Uploaded by bachtruyenvn on October 17, 2020 SIMILAR ITEMS based on metadata Terms of Service last updated 12/31/2014
Edit LuChan“Lục Hoài Chinh –”Phụ nữ hai mươi tám tuổi là khổ sở bà Phùng nói lời này, Vu Hảo vẫn rất bình thường đứng trước gương trong nhà tắm trang điểm. Bà Phùng đi ngang qua nhà tắm, trong tay ôm một đống quần áo vừa gấp xong, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, không biết là nói với cô hay tự nói vơi chính mình.“Lúc mẹ hai mười tám tuổi thì đã có vết chân chim rồi… Có điều không để tâm lắm, nhưng dần dần, mặt cũng bắt đầu xuống sắc. Lúc ở đơn vị nghe người khác gọi mẹ là chị Phùng là lại liếc xéo người ta, lúc uống cafe thì luôn cho vài quả cẩu kỷ tử vào. Khi đó còn chưa hiểu gì, cho đến khi xem xong bộ phim trên TV, mới biết hóa ra đó chính là bệnh lão hóa của chị em phụ nữ.”Trong nhà vệ sinh không ai đáp lời, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng loảng xoảng của chai lọ thủy tinh va vào Ngạn Chi mở tủ quần áo của Vu Hảo ra, xếp đồ vào đấy cho cô. Tay mới vừa đưa vào thì đã chạm đến một vật cứng cứng, lấy ra nhìn, thì ra là dụng cụ thẩm mỹ mà mấy ngày trước nha đầu này lật tung khắp nhà mà vẫn không tìm ra. Không phải nói là dùng xong thì cất vào trong ngăn kéo sao, Phùng Ngạn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra đặt vào chỗ nổi bật hộ cô.“Dù có chăm sóc mặt tốt đến đâu mà không kết hôn thì có ích gì, chờ cho cơ thể suy yếu, để xem con sinh con thế nào.” Bà Phùng lại trách mắng cô như thường đến đây, bảo gương mặt này đẹp tuyệt thì chưa đến mức, nhưng đúng thật là khá xinh xắn, tách biệt các ngũ quan ra thì nhìn không đẹp như thế, nhưng đến khi đặt chung một chỗ thì khá có ý vị. Cộng thêm khí chất trên người cô quá sạch sẽ, mi dài mắt sáng, giống như một đầm nước trong, rất có ý Ngạn Chi luôn ngầm phê bình việc mấy năm nay cô chưa từng có bạn trai, tốn không ít tâm tư giới thiệu đối tượng cho cô. Từ nhỏ Vu Hạo đã tâm cao khí ngạo, số nam sinh theo đuổi cô có bẻ đầu ngón tay cũng không đếm xuể, gì mà chưa từng thấy qua đàn ông con trai chứ, con bé mà muốn tìm còn sợ không tìm được sao? Nhưng quan trọng nhất chính là chưa gặp người nào khiến mình rung động cả, Phùng Ngạn Chi mắng cô là đồ trái tim được làm bằng đá, không chút tan chính bản thân cô lại thấy không đúng, cô cũng từng rung động rồi Hảo bịt tai không nghe, ung dung soi gương vẽ mi, Phùng Ngạn Chi lại bắt đầu quét sân ở bên miệng thì vẫn không ngừng nói “Đàn ông hai mươi thích con gái hai mươi, đến khi ba mươi tuổi vẫn muốn tìm một cô hai mươi mấy, còn lũ đàn ông ngoài bốn mươi thì khỏi phải nói nữa, có tên nào nhìn thấy gái hai mươi mà mắt không sáng lên không, lấy giáo sư Hàn trong viện của con mà nói kìa, người cũng đã năm mươi rồi, thế mà hễ nhìn thấy cô nào hai mươi là lại y hệt tên dại gái.”Lúc này Vu Hảo nghe không nổi nữa, thò nửa người ra khỏi nhà tắm, “Mẹ đừng có bôi xấu giáo sư Hàn nữa, thầy ấy đối xử thân thiết với mọi người, người nào cũng đối xử như nhau, hơn nữa giáo sư Hàn còn có ơn với con, cẩn thận đừng để ông Vu nghe thấy, không thì lại nổi trận lôi đình với mẹ đấy!”Phùng Ngạn Chi biết vừa rồi mình nói không đúng, bèn đổi lời “Dù sao thì cũng ý là như vậy, con tự suy ngẫm chút đi, hồi đó con lên đại học, giá thị trường cao như vậy, còn có nhiều nam sinh theo đuổi đến nhà, bây giờ thì sao, có phải không ai thèm hỏi han gì không hả, con có khác gì cọng rau già không?”Vu Hỏa phản bác lại “Con là cọng rau già, vậy chứ mẹ là gì? Cọng rau nát?”Phùng Ngạn Chi không so đo với cô, chỉ cười bỏ qua. Từ lâu đã biết con gái mình là đứa cố chấp, ngoan cố không thay đổi, trong lòng tự có chính kiến, nếu con bé đã quyết tâm không kết hôn, thì cho dù ai bắt ép cũng không được. Giờ có mắng chửi gì nó thì cũng chỉ có tự mình sốt ruột, lại còn bê đá đập chân Ngạn Chi dọn rác, chuẩn bị ra cửa mua thức ăn, “Đưa chìa khóa xe cho mẹ, đợi lát nữa nhờ bố con đưa con đi làm đi, chứ hôm nay mẹ phải đến thăm bà.”“Ở trong túi xách của con ấy.” Vu Hảo soi gương son môi, há miệng, không hề có chút hình tượng nào, “Gần đầy bà chăm triệu kiến mẹ nhỉ?”Vừa dứt lời, chợt trong đầu lóe lên tia sáng, như sực tỉnh khỏi giấc mộng, đôi mắt trong gương to tròn trừng lớn, tròng đen đảo một vòng ——Xong đời rồi!Cũng mặc kệ chỉ mới thoa son được nửa, cô nhanh như chớp xông ra ngoài chạy xuống rồi, bà Phùng đã cầm tấm thiệp hồng trong tay chạm rãi quơ quơ, giọng điệu hệt như phát hiện được châu lục mới“Ôi chao, Tống Tiểu Đào cũng sắp kết hôn rồi à? Là nghiên cứu sinh do giáo sư Hàn hướng dẫn đấy hả? Là cái đứa thích sắp đặt sau lưng con phải không? Năm nay mới hai mươi lăm tuổi nhỉ, vẫn còn đi học chứ?”Chính vì Vu Hảo sợ hỏi đến phiền nên mới tìm cách giấu giếm, mới hai tháng mà đây đã là tấm thiệp mời thứ ba rồi, hóa ra năm nay người ta lại đua nhau kết hôn nhiều thế. Cô chấp nhận số phận, dựa tường thở dài, cúi đầu đóng nắp son lại, mắt nhìn mũi nói“Đúng đúng đúng, chính là Tống Tiểu Đào đấy đấy. Đối phương còn là một con rùa biển, làm kiến trúc, nhà hai căn hộ. Kết hôn rồi thì bán một căn hộ ở gần viện của chúng ta để mua nhà cưới, còn vay tiền mua xe. Nói là để cô ta mỗi ngày có xe để đi làm, từ căn nhà kia đến viện chúng ta đi bộ chỉ mất năm phút, nhưng bị tắc đường thì đến tận ba mươi phút. Cộng thêm trong viện không có bãi đậu xe, mỗi ngày còn phải dậy sớm giành giật chỗ đỗ với người khác, mẹ nói thử xem có phải chồng cô ta không hiểu chuyện hay không?”“Mẹ thấy con mới là đứa không hiểu chuyện đấy, bớt đùa bỡn người khác đi.” Phùng Ngạn Chi xem thường nhìn Hảo đứng trước cửa kính, cũng không biết cô nương Tống Tiểu Đào kia có gắn sai dây thần kinh nào không, mà lúc nào cũng muốn so bì với Vu Hảo. Bao gồm bộ quần áo mà Vu Hảo mới mua, cách đây mấy hôm cô ta cũng vừa mua một bộ hệt như thế, còn nhăn nhó nói là người nhà ở nước ngoài gửi đồ về từ sớm rồi, ý ám chỉ Vu Hảo đang bắt chước theo cô ta.“Con bé này cũng được đấy chứ,” Phùng Ngạn Chi chinh chiến sa trường nhiều năm, sao lại không nhận ra chút tính toán giữa con gái với nhau, bà cố ý hả hê nhìn nói, “Không phải con bé thích đạp con xuống để so sánh sao? Người ta lúc này nở mày nở mặt rồi, có chồng điều kiện tốt, thế cũng coi như là cách mạng thành công rồi. Mẹ thấy giờ con bị con bé đó vượt mặt rồi đấy ——”Vu Hảo không muốn nghe nữa, “rầm” một tiếng đóng cửa chí Vu già giật mình run lên, cầm nồi hò hét chạy ra khỏi phòng bếp, mù mờ nhìn bà Phùng đang đứng ở cửa, “Sao thế sao thế!”Phùng Ngạn Chi cúi đầu thay giày, tâm tình tốt nhìn Vu Quốc Dương nói “Ông cũng đừng có rảnh rỗi quá, không phải Tiểu Thẩm về nước rồi à! Tôi bảo ông mời cậu ta lại nhà mình dùng bữa, rốt cuộc ông đã nói chưa thế hả?”Ông Vu à một tiếng, sờ mũi, giả vờ bình tĩnh đáp “Nói rồi.”“Hễ nói láo là lại sờ mũi, không sợ người ta không nhìn ra hả?” Phùng Ngạn Chi làm như muốn đánh ông, “Nhìn một cái là biết ngay ông chưa nói rồi, tôi thấy ông bây giờ cũng không để tôi vào trong mắt nữa, thế thì dứt khoát ly hôn đi.”Vu Quốc Dương cuống cuồng nói “Nói gì thế hả! Cũng đã lớn tuổi rồi ly hôn cái gì! Không phải Tiểu Thẩm vừa về nước hay sao, còn một đống chuyện trong viện, cả ngày không phải nghiên cứu thảo luận này thì cũng là nghiên cứu thảo luận khác, còn chưa điều chỉnh được chênh lệch múi giờ, thế thì tôi còn không biết xấu hổ chạy tới đẩy con gái mình lên làm gì, hơn nữa, mấy năm nay Tiểu Thẩm sống rất tốt, cũng có phải bà không biết chuyện của hai đứa nó đâu.”“Biết thì sao! Bây giờ tụi nó đã lớn rồi, điều kiện Tiểu Thẩm tốt như vậy, ông mà không nhanh chân thì sẽ có người muốn làm mối đấy!”“Được được được, tôi biết rồi, chờ Tiểu Thẩm có rảnh, tôi sẽ dẫn cậu ta lại nhà mình ăn cơm.” Vu Quốc Dương biết tính tình của Phùng Ngạn Chi, nói nhiều cũng vô ích, giọng mềm xuống, suy nghĩ một chút rồi lớn gan nói, “Bà gấp gáp cái gì chứ, Tiểu Thẩm là người tuấn tú lịch sự, nhưng Hảo Hảo nhà chúng ta cũng không kém, bà cho con bé thêm thời gian đi.”“Sầm” một tiếng, lúc này đổi lại là Phùng Ngạn Chi sập cửa mà đi.…Dịp đầu xuân, tháng hai hoa nở yêu kiều đầy sức sống. Trước viện nghiên cứu, cây đào mọc cành lá tốt tươi, còn đâm chồi vài nụ như những hạt gạo, hương thơm ngào tối Vu Hảo có bữa tiệc, nhưng cô lại lười tham gia, bởi vì đó là tiệc độc thân của Tống Tiểu Đào cùng với người chồng hoàng kim sau này của cô ta. Tống Tiểu Đào tính toán ván này rất chu đáo, nói rằng đám bạn của chồng cô ta vẫn còn độc thân, nên muốn làm mai cho mấy chị em trong của Tống Tiểu Đào tên Lâm Sưởng, chữ kia đọc là “chang”, đồng âm với chữ Xưởng, cái tên này rất hiếm gặp, lần nào Tống Tiểu Đào giới thiệu với người ta là đều phải uốn lưỡi một lần, rất sợ người khác nghe không rõ. Quả thật con người Lâm Sưởng có năng lực, bề ngoài dễ nhìn lại có công việc ổn định, kết đôi với Tống Tiểu Đào quả là hợp. Ở đơn vị Tống Tiểu Đào có nói trình độ của bạn chồng cô ta không hề thua kém gì chồng cô ta đâu, ai ai cũng đều là cực phẩm nhân gian thành tích rạng rỡ. Mấy cô gái nhỏ nghe vừa nghe thấy là bạn của chồng cô ta, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn hẳn lên, kéo lấy tay Tống Tiểu Đào làm như thân thiết còn hơn cả chị em ruột, “Này Tiểu Đào, bạn của chồng cô còn độc thân thật đấy hả?” Đã nhiều năm vậy rồi, học vấn của Từ Hàng không chút tiến bộ, nhưng ngược lại công phu gió chiều nào xoay chiều nấy lại tiến bộ không Đại Lâm và Vu Hảo hừ mũi xem thường, rất không ưa vẻ mặt đắc ý của Tống Tiểu Đào, thế là tìm đại một cái cớ từ chối, ra tiệm cơm cùng Vu Hảo ăn ngấu lễ được tổ chức vào thứ Đại Lâm đến cùng với Vu Hảo, trong đại sảnh chật ních khách quý, tiếng nói cười ồn ào, người người đều uống đến mặt đỏ ửng, náo nhiệt sôi nổi. Hai người đi hơn một vòng mới tìm được giáo sư Hàn, chỉ thấy mấy cô gái trẻ đang trò chuyện đến khí thế đất trời, tiếng cười tựa chuông bạc, một trận lại tiếp trận Đại Lâm và Vu Hảo kéo ghế ra ngồi xuống, “Nói chuyện gì vậy?”Tiểu cô nương thấy hai người tới, cười híp mắt nói “Chị Vu Hảo, chị Đại Lâm, hôm đó hai người không tới thật đáng tiếc.”Hai người đưa mắt nhìn nhau, Vu Hảo cúi đầu cười, Triệu Đại Lâm nhàn nhã dựa vào lưng ghế, cố ý kinh ngạc “Làm sao, Lâm Sưởng phát tiền cho mấy người hả?”Tiểu cô nương phất tay “Đừng nói vậy chứ, bạn của Lâm Sưởng người nào người nấy đúng hệt như Tiểu Đào nói, còn đẹp trai hơn cả Lâm Sưởng, khó trách Lâm Sưởng lại kết hôn sớm.”Triệu Đại lâm nửa tin nửa ngờ liếc nhìn người nói chuyện, đúng lúc này, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Không đợi Vu Hảo kịp phản ứng, hai chàng phù rể đã đi tới cạnh bàn, dường như là bị trưởng bối quen biết cản có mấy bước, đưa lưng về với cô nương cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng nói với Triệu Đại đàn ông đeo kính tên là Khương Việt, làm ở viện kiểm soát, bố mẹ đều làm ở học viện phiên dịch viên cấp cao, chỉ mới từng hẹn hò với một người bạn gái, nghe nói là do tính cách của cô ta rất không bình thường nên mới chia tay…Triệu Đại Lâm liếc mắt cả tính cách của người bạn gái trước không bình thường mà mọi người cũng biết hả?Đây là tự anh ta cầm chai rượu đó là Chu Địch, là người trẻ tuổi nhất trong đám họ, mới hai lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Hàng không Bắc Kinh, ở trong đội mô hình hàng không quốc gia. Sợ Triệu Đại Lâm không hiểu mô hình hàng không là cái gì, còn đặc biệt vô tội hỏi một câu, chị Đại Lâm, chị biết mô hình hàng không là gì không?Liền bị Triệu Đại Lâm liếc xéo một cô nương cười hì hì quay đầu nhìn, rồi đột nhiên ngẩn ngơ, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên mừng rỡ như điên, kích động đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Sắc mặt phụ nữ chính là tiết trời tháng sáu*.Triệu Đại Lâm nghi ngờ nhìn theo ánh mắt cô ta, hình như bên kia có một người đi tới, người đó, khoác tay lên vai Chu Địch, cúi đầu nói chuyện với mấy người đàn ông trung niên ngồi trên ghế.*Ý chỉ phụ nữ hay trở mặt, giống như thời tiết tháng sáu.Bỗng nghe thấy cô nàng bên cạnh lăm le nói, trọng điểm đến trồi, trọng điểm ——Chính là người đó, người đứng giữa hai người dù ba người họ không chênh lệch chiều cao là bao, nhưng người ở giữa kia lại cao nhất. Ánh đèn trong tiệc cưới lập lòe, đứng trong đám người rộn rã huyên náo, vậy mà anh ta lại có vẻ nổi bật lạ thường. Âu phục cắt may được anh ta cầm trong tay, bên trong chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng không thắt cà vạt, cổ áo mở hai nút, để hở đường cong xương quai xanh rõ ràng, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay bền chắc thon dài, gân xanh hằn trên mu bàn tay đã toát lên mùi vị đàn ông tuấn dâu đi tới bên cạnh anh ta thẹn thùng thấp giọng nói đôi câu, buổi tiệc sắp bắt đầu, anh mau mặc âu phục vào đàn ông nhướn mày, hơi gật đầu, vừa không yên lòng cài nút áo sơ mi, vừa nghe người đàn ông trung niên miệng lưỡi lưu loát kể chuyện mình còn đi lính hồi còn trẻ“Bản lĩnh giấu tiền riêng của tôi đây được luyện thành là nhờ trước kia đi lính biên giới, hồi đó mới vào đơn vị, tiểu đội trưởng không cho hút thuốc nên bọn tôi mới tìm chỗ giấu, gói thuốc của tôi nằm trên trục quạt gió hai ngày, cuối cùng vẫn bị ông tiểu đội trưởng phát hiện. Lúc ấy chỉ có một chiến hữu Sơn Đông là giấu được, còn mấy người bọn tôi chỉ có thể lấy giấy bọc phân bò ngửi cho đỡ cơn thèm, nhưng tên đó lại có thuốc hút, bọn tôi mới hỏi cậu ta giấu ở đâu, mấy người đoán xem cậu ta lôi ra từ chỗ nào? —— Trong đũng quần! Mùi vị kia, ông đây nhớ cả đời.”Người xung quanh cũng bật cười vui vẻ, người kia cài nút áo xong liền mặc âu phục vào, lại chỉnh lại cổ áo sơ mi, khóe miệng nhếch nụ cười, nửa đùa nói “Hèn gì khi giải ngũ về, bao thuốc chú cho tôi với Khương Việt cũng có mùi gay…”Mọi người bật cười ha hả.“Nói bậy, đó là mùi gay của dê Tây Tạng!”“Chú đùa ai đấy, dê Tây Tạng làm gì có mùi gay.” Anh ta cười nói, nói xong liền vòng tay ra sau gáy, “Đi đây.”Mặt người đàn ông trung niên đỏ phừng, cất cao giọng cười mắng bảo cậu mau biến đi, đúng là thật không quen khi thấy cậu không mặc quân trang, chứ mặc âu phục này, cô nàng nào cũng cười hì hì. Người đàn ông cười một tiếng lười biếng. Lại nghe thấy ông chú kia chỉ vào anh giới thiệu “Tiểu tử này đi theo bố cậu ta, hoang lắm, nhưng đúng là rất có tiền đồ, mới du học từ trường tác chiến ở Venezuela về, đấy là nơi mà tôi với bố cậu ta có nằm mơ cũng muốn đi.”…Triệu Đại Lâm lấy khủy tay huých vào người bên cạnh, hỏi “Người kia tên gì?”Tiểu cô nương nói ra ba chữ, đương lúc Triệu Đại Lâm còn nghĩ sao cái tên này lại nghe quen tai thế nhỉ, thì người đàn ông xách cặp màu đen ngồi cạnh Vu Hảo bỗng nhiên hô to ——“Lục Hoài Chinh ——!”Mẹ nó, đây không phải là mối tình đầu của Vu Hảo sao?!!!
Hoàng hôn mờ mờ, mặt trời khuất bóng ở đằng ngoài trạm canh gác là ngọn đồi xanh biếc, ráng chiều nhạt nhòa vấn vít trên đỉnh đồi, một mảng đỏ thẫm lan rộng nơi chân trời, tia sáng ấm áp ấy trải dài trên vai Lục Hoài Chinh, khiến cô chìm đắm vạn thế giới này luôn có một nhóm người như thế, bọn họ băng qua bao dòng sông chảy xiết, vượt qua bao núi non hiểm trở, canh gác tại những nơi hẻo lánh không ai biết, nhưng không hề vì công danh lợi lộc mà chỉ vì tín ngưỡng trong Hoài Chinh dựa vào tường, hai tay đút trong túi quần, một chân hơi gập ra sau chống lên tường, ngửa đầu cảm thán “Đời người cảm ý chí khí, công danh mấy ai bàn*, đó là tấm lòng khí phách của các đời trước, chúng ta không học được đâu.”*Hai câu thơ cuối trích trong bài Xuất Quan của Ngụy Trưng bản dịch của Bùi Hạnh Cẩn, Việt Anh, có nghĩa người sống trên đời cần lấy chí khí làm đầu, cần gì phải để ý tới công danh lợi lộc.Vu Hảo cúi đầu cười chợt cảm thấy trong hai mươi tám năm qua, mỗi một bước cô đi đúng là tốn thời gian, nhìn thì có vẻ theo khuôn khổ nề nếp, độc hành trong thiên sơn vạn thủy, nhưng thật ra lại đần độn không tự Lục Hoài Chinh, thoạt nhìn trông như kẻ đểu giả, song lại minh mẫn sáng suốt hơn bất cứ ai.“Nhưng cũng may, còn có mộ anh hùng lưu danh họ.” Vu Hảo Lục Hoài Chinh cúi đầu xuống, mắt vẫn nhìn thẳng, vậy mà hô hấp lại quanh quẩn bên tai cô, nắng chiều nóng bỏng thoái lùi, chỉ nghe thấy anh nói “Đối với anh, chỉ có mỹ nhân mới là mộ anh hùng.”Lại nữa chuyện đứng đắn chẳng vượt quá nổi ba xong, anh thả chân xuống giẫm lên mặt đất, đứng thẳng người, phát lên gáy cô, cười nói “Phải đi rồi.”“Đi đi.”“Đã nhớ lời anh nói chưa?”“Hả?” Vu Hảo cố ý chọc tức anh, “Cái gì cơ?”Anh nhíu mày, “Thì ra những lời anh nói với em vừa nãy chỉ là nước đổ lá khoai?”Cô chớp mắt, cố ý “Là cái câu anh nói sẽ lo lắng vì em ư?”Lục Hoài Chinh sửng sốt, một giây sau thì liếc mắt cười, “Trước câu đó.”“Trước câu đó anh nói là anh phải đi Bắc Kinh’.” Cô thuật lại lời tay anh đút vào túi, nhướn mày, “Trước câu đó nữa.”Lúc này cô mới cười, không trêu nữa, “Em đợi anh về.”Tối nay là buổi biểu diễn cuối cùng của đoàn công văn, vì để ăn mừng đã tiễn được mấy cô gái này đi, lại nghênh đón được hai cô gái mới, Đường Minh Lương liền bảo phòng bếp nấu sủi cảo, thuận tiện để Lục Hoài Chinh phái mấy chiến sĩ qua giúp khi xong buổi tập luyện, nếu không nồi sủi cảo lớn như vậy thì có gói tới mười hai giờ đêm cũng chưa được Đại Lâm nghe vậy, cũng kéo Vu Hảo lên phòng bếp bận rộn nguyên buổi chiều mà Vu Hảo lại chẳng gói được cái sủi cảo nào, còn làm bột mì dính đầy mặt, trên mũi, trên trán, dưới cắm rồi cả gò má… Chỗ này dính chỗ kia dính, Triệu Đại Lâm chọc cô, “Ơ kìa, xem ra em vẽ mặt mèo phí hết thời gian đấy nhỉ, xin hỏi trong khay sủi cảo này cái nào là do em gói?”Vu Hảo xấu hổ vô cùng, cô không gói sủi cảo được, thế là đành đi nhào bột giúp đầu bếp. Tuy nhiên kết quả là cô chẳng nhào nổi số bột mì đủ làm sủi cảo cho cả trăm người ăn, đầu bếp vội vã mời đại tiểu thư ra chỗ nào đó mát mẻ ngồi giờ, Lục Hoài Chinh mặc quân phục đi lúc Vu Hảo bị đầu bếp mời ra, thế là cái mặt mèo cứ vậy đập vào đôi mắt đang ngậm ý tận khi đôi mắt ấy nhìn chằm chằm cô ba giây, cô mới đột ngột kịp nhận ra bản thân mình lúc này dính đầy bột mì, thế là ôm mặt xoay người chạy ngày cô không trang điểm đậm, chỉ dặm một lớp nhạt thêm phần khí sắc, rửa sạch hết bột mì còn dính, gương mặt ấy lại quay về gương mặt của những lúc bình thường, sạch sẽ trắng nõn như đóa hoa vừa hé, như trứng gà bóc vỏ. Rửa mặt xong, cô không vội ra ngoài ngay mà chống tay lên bồn điều chỉnh tâm phải xem lại thái độ của mình mới được, đàn ông đều giỏi thay đổi, ngộ nhỡ sau khi quay về từ Bắc Kinh anh lật lọng thì làm sao, cô không thể nào cứ để anh nắm giữ chị Triệu đã đánh con át chủ bài của cô ra mất phải làm gì để lấy lại mặt mũi lúc Vu Hảo quay trở lại đại sảnh nhà ăn, Lục Hoài Chinh đã cởi mũ ngồi xuống, đang thong thả xắn tay áo quân phục lên, để lộ cánh tay rõ ràng. Rồi anh cầm lấy lớp vỏ sủi cảo trải ra trong lòng bàn tay, mấy người chiến sĩ trong đội anh đứng bên nhìn mà sửng sốt, liên tục lắc đầu xúc động “Đội trưởng Lục đúng là được phòng khách, xuống được phòng bếp.”Ngay cả mấy đầu bếp đội mũ trắng đang chuyên tâm gói sủi cảo cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang, rồi bất ngờ nói “Nhìn động tác của đội trưởng Lục, có vẻ ở nhà gói không ít nhỉ? Vợ anh không biết nấu cơm hả?”Mấy chiến sĩ vội đáp hộ “Đội trưởng Lục còn chưa kết hôn thì lấy đâu ra vợ, bạn gái còn chưa có kia kìa.”Lục Hoài Chinh nắn một cái sủi cảo rồi bỏ vào khay, tiếp tục trải vỏ bánh ra, không đếm xỉa gì đến họ, đưa thìa phết ít nhân lên rồi lại gói tiếp, cụp mắt nói “Trước kia ở đại đội thường hay gói sủi cảo, đội trưởng Tôn cũng biết làm, không cần hâm mộ.”Đầu bếp cười “Đàn ông tốt như đội trưởng Lục đây mà vẫn chưa tìm được bạn gái thì đúng là đáng tiếc, tay trái vác súng, tay phải cầm vỏ bánh, hài hòa làm sao.”“Đội trưởng Lục thì cần gì tìm, đội trưởng Tôn còn rêu rao mấy lần kìa, nói muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy ——”Lục Hoài Chinh cười ngắt lời “Thôi đi, đội trưởng Tôn nhà cậu cũng là hộ nghèo’ đấy, giới thiệu cho tôi cái gì hả.”Đấy chỉ là lời nói đùa mà thôi, cánh đàn ông một khi đã thân nhau thì đùa giỡn cũng là chuyện bình Hảo đi tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, người chiến sĩ kia vẫn không im miệng, lại vòng vo đùa giỡn mấy câu, cười càng lúc càng phóng đãng, đến khi sắp bẻ lái đến tận đẩu tận đâu thì lập tức bị Lục Hoài Chinh lườm một phát, nhất thời kịp nhận ra còn có hai cô gái đang ngồi đây, đúng lúc phanh loáng cái, bầu không khí sôi nổi vừa rồi đã Hảo học đầu bếp nặn vỏ sủi cảo, động tác của đầu bếp vừa thành thạo lại vừa nhanh, trải vỏ bánh lên lòng tay, bỏ nhân bánh vào, tay nắn rồi vặn, lúc mở ra thì chiếc sủi cảo đã thành hình, trông không khác gì ảo thuật cả, cô nhìn mà há hốc bếp còn cố ý chọc cô, “Có lợi hại không, kỹ thuật gia truyền đấy, cô học không nổi đâu.”“…”Chọc đến nỗi mặt Vu Hảo thoắt đỏ thoắt trắng, ông ta lại còn rất sung sướng, cười khà khà cầm lấy lớp vỏ kế tiếp, tốc độ gói còn nhanh hơn khi nãy – tuyệt đối là cố ý, sau đó đắc ý bỏ sủi cảo vào Hảo “…”Mấy người ngồi bên bàn phá lên cười, ngay cả Triệu Đại Lâm cũng không khỏi buồn cười.“Cạch.” Trên đất xuất hiện thêm chiếc biết Lục Hoài Chinh lấy ghế từ đâu ra, đặt ngạy cạnh bên mình, không nhìn Vu Hảo mà vẫn cúi đầu gói sủi cảo, nhưng lời lại là nói với cô “Lại đây, anh dạy em.”Đầu bếp cười cười đẩy cô “Đội trưởng Lục đã lên tiếng rồi, còn ngớ ra đấy làm gì?”Vu Hảo đi sang ngồi, động tác của Lục Hoải Chinh rất chậm, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn đợi cô làm theo, đến khi đã thành hình, anh còn giúp cô sửa lại rồi mới bỏ vào trong Hảo học rất cẩn cùng Lục Hoài Chinh cười nói, “Không cần phải nghiêm túc thế đâu, gói không được cũng không sao, nhìn ổn là được.”Vu Hảo khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi, “Vì sao?”“Sau này trong nhà có một người biết gói là đủ rồi.”Nói rồi, anh đặt miếng sủi cảo cuối cùng vào khay, quả nhiên mọi người chung tay góp củi làm rất nhanh, mới đó mà đã hết vỏ bánh rồi, đầu bếp thét lớn rồi đứng lên bưng khay đi vào những lời anh nói mà tim Vu Hảo đập thình thịch, mồ hôi đầm tim như có dây kén xuân cong tít quấn lấy, vừa hồi hộp lại bồn chồn, như rèm lụa đỏ lơ đãng châm đuốc cháy trong ngẩng đầu nhìn anh lần nhiên khuấy động hồ nước xuân tự lúc nào chẳng hay, giờ đây anh đã đội mũ lên bỏ tay áo xuống, cùng các chiến sĩ đi thẳng ra Đại Lâm nhích lại gần, cười hì hì nói bên tai cô “Xem ra chị đã lo lắng dư thừa rồi nhỉ? Nhìn tình cảnh của hai đứa như vậy… Vừa rồi cậu ta nói gì bên tai em đấy?”Vu Hảo đỏ mặt, hơi nóng dâng lên, cô quay đầu trợn mắt với Triệu Đại Lâm “Tại sao chị lại nói chuyện em muốn kết hôn với anh ấy hả?”Cô em này khi dễ nói chuyện thì đúng là dễ nói thật, nhưng một khi đã nói lý là lại rất cố chấp, Triệu Đại Lâm vờ như không nghe thấy, thu dọn đồ đạc rồi mau chóng đứng lên, “Đột nhiên nhớ ra giáo sư Hàn có bảo chị gửi mail cho thầy ấy… Chị đi trước đây.”Tối nay là tối cuối cùng đoàn văn công biểu diễn, ăn sủi cảo xong, các chiến sĩ bèn dời ghế đến quảng trường tụ khi lên biểu diễn, Tùy Tử tới tìm Vu ấy Vu Hảo đang khóa cửa phòng ban, vừa quay đầu thì thấy Tùy Tử đứng dưới gốc cây ngọc lan trơ trụi cách đấy không xa, bên ngoài khoác áo gió màu đen, bên trong là trang phục khiêu vũ màu đen bó sát người, đang vẫy tay với Hảo mặc áo khoác dài màu trắng, hai tay đặt trong túi, mặc áo lụa màu trắng bên trong kèm quần dài màu đen, có làn gió nhẹ thổi bay vạt áo cô lên, Tùy Tử cảm thấy trông Vu Hảo rất hiên ngang oai hùng.“Chị Vu Hảo.”Vu Hảo đứng trước mặt cô ta, “Tìm tôi?”Tùy Tử “Tôi có chuyện muốn nói với chị.”“Nói đi.”“Chị nói món đồ đó không phải do Tiểu Huệ lấy, còn tôi lại chỉ trích cô ấy trước mặt mọi người, sau đó anh Hoài Chinh nói với tôi, khi tôi nghi ngờ một người mà không có đầy đủ chứng cứ thì không thể lên án người đó trước đám đông được, bởi vì có thể mang đến tổn thương khó lường. Sáng nay lúc luyện tập Tiểu Huệ rất không có tinh thần, rồi mọi người hình như cũng vì chuyện này mà không thân với cô ấy nữa. Mà thật ra tôi không biết không phải là do cô ấy lấy thật, chỉ là tôi cảm thấy cô ấy thích xem trộm nhật ký của tôi, nên tôi mới… Bây giờ tôi… Rất áy náy.”Tùy Tử xấu hổ, có thể nhận ra cô ta áy náy Hảo ngẫm nghì rồi nói thẳng “Chuyện này, quả thật cô đã làm sai, áy náy là đúng rồi.”“…”“…”Tùy Tử mở lớn mắt như chuông đồng, vừa to vừa sáng, như rất muốn hỏi, chị có đúng là bác sĩ tâm lý không đấy?Vu Hảo đâu biết an ủi người khác, công việc bình thường của cô thiên về phát hiện phân tích vấn đề giúp những người có chướng ngại tâm lý nhiều hơn, tra hỏi đều đánh thẳng vào tâm lý, tóm lấy con người thật ở nơi u ám nhất sâu trong nội tâm, vô cùng dứt việc an ủi vẫn luôn do Triệu Đại Lâm thực hiện, hơn nữa kiểu con gái như Tùy Tử có quá nhiều tâm tư, Vu Hảo vẫn chưa chuyên nghiệp đến mức Tử lại chưa từ bỏ ý định, hỏi thêm mấy câu.“Chị Vu Hảo, thật sự không có cách gì ư?”Vu Hảo nhìn cô ta, “Cô muốn có cách gì?”“Giảm bớt áy náy, hoặc là để mọi người đừng đối xử như vậy với Tiểu Huệ nữa.”Vu Hảo nói “Tùy Tử, lời nói ra như bát nước đổ đi, đạo lý này anh Hoài Chinh’ không dạy cô hả?”“Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý lời ăn tiếng nói hơn.” Tùy Tử cam chịu, “Tôi biết mọi người hay nói này nói nọ sau lưng tôi, chị Vu Hảo, chẳng dám gạt chị làm gì, thực ra lúc đầu tôi còn thấy hơi vui vui, cảm thấy cô ấy chuyên nói xấu tôi sau lưng, rốt cuộc bây giờ cũng đã để cô ấy nếm được mùi vị bị người ta bêu xấu là thế nào rồi. Nhưng rồi tôi lại thấy, nếu thế thì tôi chẳng khác gì cô ấy cả.”“Người với người vốn không khác gì nhau, người với heo mới khác.” Vu Hảo an ủi mà chẳng hề chớp mắt.“…”Tại quảng mai Lục Hoài Chinh phải đi rồi, sau khi tiết mục biểu diễn của đám Tùy Tử kết thúc, có mấy chiến sĩ rất high, tự đề cử bản thân lên bục hát, nói là muốn chúc mừng đội trưởng rời đi, đồng thời chúc mừng họ đã được thoát khỏi ải khổ, không phải bị ác ma Lục Hoài Chinh huấn luyện thêm nữa, muốn đổi qua ôm đội trưởng Khải cũng thích đùa, phối hợp cùng họ trách Lục Hoài Chinh “Cái ôm của đội trưởng Tôn luôn luôn rộng mở với các cậu.”Lục Hoài Chinh ngồi ngồi trên ghế nhựa ngay bên dưới – là loại ghế thường dùng trong lúc tập luyện chiến đấu, hai chân dạng ra, khủy tay chống lên đùi, cánh tay thả lỏng, nở nụ cười lơ đãng hờ hững nhìn mấy chiến sĩ đang ồn ào trên Hảo rụt rè ngồi cạnh anh, cô rất ít khi thấy dáng vẻ này của thể nhận ra tình cảm giữa bọn họ rất tốt, mà cũng đúng thôi, bắt đầu từ cấp ba có ai là anh không tốt đâu? Hình như với anh ai cũng có thể đối tốt được. Ngay cả hướng dẫn Đường bên cạnh cũng không nén nổi nói, “Cũng chỉ có tình cảm các cậu mới tốt vậy thôi, chứ tôi chưa thấy lãnh đạo và chiến sĩ thân thiết như vậy bao giờ Hoài Chinh cười tự giễu “Tôi cũng được xem là tay chân của lãnh đạo đấy chứ.”Hướng dẫn Đường khoát tay, cười một không khí vô cùng sôi nổi, ngay đến tiểu đội trưởng ngày thường ít nói là vậy, mà vào lúc này cũng hoạt bát cướp lấy micro nói với Lục Hoài Chinh “Đội trưởng Lục, anh hát một bài đi.” Nói xong lập tức quay người lại, vung tay vứi chiến sĩ đang chơi nhạc ở sau lưng “Music!”Đoàn chừng mọi người có sắp đặt sẵn rồi nên mọi chuyện mới liền nhau khớp như tiếng nhạc quen thuộc vang lên, Lục Hoài Chinh biết đám tiểu tử này muốn chỉnh anh đây năm chiến sĩ đứng thành hàng, khoác vai nhau hét vào micro, bài hát vốn rất tình cảm dịu dàng lại bị mấy người thô kệch bọn họ hát trật cả nhịp.“Đành quên đi bài thơ năm nào,Hạt tương tư có đáng phải tương trót yêu và trót thương,Nhưng lại ngại người đã về hoa tương tư nở,Nhưng sao tình nhân kia không còn ảo mờ đón gió về nhưng tình không còn…”**Trích đoạn bài hát Tương Tư do Mao A Mẫn trình bày, dịch lời bởi [email protected]Vu Hảo nghe hát mà lồng ngực như tắc nghẽn, nín thở quay đầu nhìn anh, trong tiếng ca hỗn loạn huyên náo, Lục Hoài Chinh cũng thuận thế nhìn sang, ánh trăng bàng bạc phác họa gương mặt anh, trong ánh mắt lại xuất hiện vẻ thiếu tự nhiên mà năm xưa chẳng Khải kéo cổ Lục Hoài Chinh lại gần, giải thích điển tích của lời ca cho bọn cô hiểu, còn người nọ, trong khung cảnh tối mờ, anh rất ngại ngùng xoay mặt có chút…Xấu hổ.
Vào sáng sớm, núi non tĩnh lặng, đỉnh núi xanh ngút ngàn được một lớp sương mỏng phủ lấy, mây nơi chân trời trông lạnh lẽo đến tột qua có mưa xuân nên đường lên trấn toàn là bùn lầy, xe đi trên đường hơi rung Vu Hảo lên xe, Lục Hoài Chinh vẫn còn đứng ven đường tạm biệt chú chó ngồi trong xe, qua khe hở trên kính nhìn ra bên ngoài, người đàn ông khom người không biết nói gì với chú chó mà chú ta kêu oẳng oẳng, hai mắt long lanh lấp lánh nằm trên đất nhìn Hoài Chinh lại cúi người vỗ lên đầu nó chào tạm như tài xế cũng có biết con chó này, quay qua giải thích với Vu Hảo “Chú chó này được đội trưởng Lục cứu hồi năm ngoái khi tới đây tập huấn. Tôi nhớ lúc ấy hai chân của nó đã bị gãy, đội trưởng Lục đưa nó đến tiệm thú cưng ở trấn bên cạnh điều trị hai tháng. Kết quả chân còn chưa lành mà ngày nào nó cũng chạy qua quân khu này.” Tài xế giơ tay chỉ về phía dưới bóng cây tùng cách đó không xa, “Nó thường ngồi ở đó đấy, ngày nào cũng vậy. Kể ra nó cũng chân thành lắm, lúc đội trưởng Lục không có ở đây thì chả thấy nó tới bao giờ. Mà đội trưởng Lục vừa đến, nó còn chạy nhanh hơn người khác. Các chiến sĩ ai cũng cười, bảo đây là bạn gái’ của đội trưởng Lục.”Vu Hảo cũng mỉm Hoài Chinh mở cửa xe cúi người ngồi vào, thấy cô nhoẻn miệng cười thì ngẩn ra, rồi nhanh chóng bình tĩnh đóng cửa xe, dặn tài xế lái đến trấn trên mất bốn mươi qua Vu Hảo nấp trong chăn nghĩ rất nhiều điều, trong bốn mươi phút đó nên nói gì đây. Đến trấn trên là anh phải đi rồi, tính tới tính lui chỉ được ở chung với nhau có mấy chục phút trên buổi tọa đàm bốn mươi phút, cô cảm thấy nó dài thật dài; vậy mà ở cùng anh bốn mươi phút lại cảm thấy ngắn ngủi biết bao, trôi qua cái trong xe có thêm một người, cô lại càng không quen nói chuyện này nọ ở trước mặt người lạ. Mà anh tài xế lại rất nhiệt tình lắm lời, suốt buổi nói chuyện liên tục với Lục Hoài Chinh, nói chuyện trời nam đất bắc, từ hàn huyên chính trị cho đến xây dựng quốc gia. Cô không có thói quen ngắt lời người ta mà cũng không thích chen ngang vào, thế nên là Vu Hảo im lặng suốt hai mươi phút, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã bảy giờ hai mươi tư xế nhìn Vu Hảo qua gương chiếu hậu, hỏi “Bác sĩ Tiểu Vu muốn mua gì vậy?”Mua gì?Cô có mua gì đâu, cô đi tiễn người yêu mà!“Lão Lý, anh ăn sáng chưa?” Lục Hoài Chinh ngồi bên bỗng nói một câu không đầu không Lý *a* lên, nhìn sang, nói “Ăn rồi ăn rồi.”Lục Hoài Chinh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ – nhìn ngọn núi đang trong độ xanh um xum xuê, rồi giả như lơ đãng nói “Tôi đưa bác sĩ Tiểu Vu đi ăn chút gì đó đây, anh có định lái xe lên trấn vài vòng không?”Lão Lý sảng khoái đồng ý, “Được được, hai người đi ăn đi, tôi đến đầu cầu xem người ta chơi cờ là được rồi. Bác sĩ Tiểu Vu mua đồ xong thì gọi điện thoại cho tôi nhé.”Vu Hảo chợt quay đầu hỏi anh, “Mấy giờ anh lên máy bay?”“Hai giờ chiều.”“Tới đó kịp không?”“Không sao. Qua trước một tiếng là được.”Từ đây đến sân bay mất bốn tiếng, nếu chín giờ bắt đầu khởi hành thì may ra tới kịp, cộng thêm thân phận của Lục Hoài Chinh thì có thể đi làn đường ưu tiên, vậy là sẽ đến kịp trước thời hạn nửa tiếng. Tính toán như vậy, hai người còn có thể ở chung với nhau hơn một giác tìm lại được sức sống đó cứ như việc sắp hết pin đến nơi rồi, nhưng vừa đảo mắt cái lại đầy pin, thật không chân trên có kênh đào cổ nhuốm màu năm tháng lịch sử, nước chảy róc rách, cầu vắt ngang hai bên bờ sông như nối cả mạch bảy giờ bốn mươi phút xe dừng ngay đầu cầu, lão Lý đậu xe ven đường rồi đi tới xem người ta chơi cờ dưới cầu. Trấn không lớn lắm nên lúc nào cũng tụ tập cùng một nhóm người, có người nhận ra lão Lý, trò chuyện với anh ban mai chan hòa xuyên qua tầng mây, lưu lại dải sáng thưa thớt trên phiến đá xanh nơi con đường chật hẹp. Con đường cổ yên ắng uốn lượn trải dài qua những ngôi nhà cổ xưa cũ nát, trên mặt tường loang lổ hai bên có vết xanh đen bám đầy rêu xanh, tựa như có thể nhìn thấy vòng xe của năm gió mát lạnh thổi qua, mang theo mùi của rêu trên trấn dậy khá sớm, chưa tới tám giờ mà hàng quán đã mở đầy hai bên đường chụm đông chụm tây. Trên đường cũng thế, dòng người sóng vai nhau bước đi trên con đường nhỏ hẹp mấy mét. Lục Hoài Chinh đặt tay sau lưng Vu Hảo, xuyên qua dòng người chật chội, dẫn cô đến tiệm ăn sáng gần đấy.“Em cứ tưởng trấn trên không có ai chứ.” Vu Hảo lẩm bẩm.“Hôm nay là hội làng, vốn là định đưa em đến xem.” Lục Hoài Chinh đặt tay lên vai cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu xa, nói, “Có điều công việc của anh, nhiều lúc thật sự khiến anh thân bất do kỷ.”Vu Hảo cúi đầu, “Em biết mà.”Hai người lẳng lặng băng qua dòng người, tiếng ồn trong chợ cùng tiếng raa hàng, tranh cãi đùa giỡn nối tiếp nhau vang lên không dứt. Ngay đến tiếng nước cũng vậy, chỉ cần Vu Hảo nín thở là có thể nghe thấy tiếng róc rách quanh quẩn bên tai, gió như dừng lại bên tai cô, tựa lông chin khẽ khàng phe khoảnh khắc Vu Hảo nói ’em biết mà’, bàn tay Lục Hoài Chinh đang ôm vai cô bất giác siết chặt thêm.“Em chỉ muốn anh bình an.” Bỗng Vu Hảo ngẩng đầu nhìn anh Hoài Chinh nhìn không dứt mắt, cúi đầu nhìn thật sâu vào cô, ngỡ như sao băng quét qua, thắp lên ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt bất giác nhớ đến cuộc họp ở Nam Kinh một vài năm trước, lúc nghỉ trưa anh và Tôn Khải cùng mấy người lãnh đạo đứng trước cửa khách sạn hút thuốc, chợt có một cô gái bước vào, bóng lưng rất giống cô, lại dắt theo một đứa nhỏ, đứa bé ấy ngọt ngào gọi mẹ làm anh ngẩn chớp mắt ấy anh cứ ngỡ đó là đạo gọi anh mấy tiếng mà cũng không để ý, điếu thuốc kẹp trong tay cháy cả một đoạn dài, nhưng anh vẫn cứ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của cô gái đó. Hình ảnh khi đó như đóng băng, Tôn Khải nói lúc ấy mấy lãnh đạo đều bị ánh mắt của anh dọa năm như thế rồi, ở đây ai ai cũng biết anh là kiểu người, dù biết một giây sau sẽ chết thì nơi đáy mắt cũng không hề khiếp sợ, ấy vậy mà ánh mắt anh khi ấy lại là nỗi tuyệt vọng cùng khổ sở mà bọn họ chưa từng trông phải anh chưa nghĩ đến, nhiều năm vậy rồi, có lẽ cô đã kết hôn, cũng có thể đã có điều đến lúc nhìn thấy gương mặt ấy, anh vẫn còn đánh giá cao bản thân đàn ông với nhau thường không hay nói nhiều, nhưng lại có thể hiểu thấu mọi muộn phiền. Khi ấy anh còn chưa kể chuyện liên quan đếnVu Hảo với Tôn Khải, nhưng Tôn Khải lại nhìn rõ lòng anh. Sau đó thấy suốt buổi họp mà Lục Hoài Chinh cứ thấp thỏm, Tôn Khải bèn nói “Hay là tôi cho người dẫn cô ấy tới cho cậu nhìn nhé? Nếu thật sự là người cậu vẫn luôn nhớ đến thì cũng hay, có thể để cậu chết tâm đi được rồi, chứ nếu cứ chờ thêm nữa, tôi sợ cậu sẽ lỡ dịp mất.”Họp xong, Tôn Khải thật sự tìm cớ dẫn người ấy Lục Hoài Chinh ngồi ở hàng ghế trước trong hội trường, dựa lưng vào ghế, cúi đầu. Lúc người đó đi vào, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua là lập tức xác định không phải, rồi đứng dậy lễ phép giải thích ngọn nguồn, cô gái ấy tỏ ra hiểu chuyện rồi theo Tôn Khải rời đó anh cứ cúi thấp đầu, tay đỡ trán, khuỷu tay chống lên đầu gối, im lặng ngồi trong hội trường cả một đêm, khi ấy lòng hạ quyết tâm rằng đợi thêm một năm mặt tâm lý học, việc này như một kiểu tự an ủi bản thân trong lúc tuyệt vọng, khi bạn ý thức được khả năng phát sinh của một chuyện càng lúc càng thấp, trở nên xa vời, thì sẽ thiết lập một kỳ hạn ngắn ngủi trong lòng kỳ hạn này đã lặp đi lặp lại một cách tuần hoàn ở trong lòng Hoài Chinh dẫn cô đến tiệm ăn sáng, vẫn còn ít người, bà chủ có biết anh, thấy anh từ xa đi tới thì bước đến chào hỏi, “Sao hôm nay rảnh rỗi thế?”Lục Hoài Chinh cười kéo ghế ra cho Vu Hảo, tay đặt sau lưng đỡ cô ngồi xuống, sau đó quay đầu cười với bà chủ “Phải về Bắc Kinh.”Mặt tiền cửa tiệm này không lớn, mặt tường loang lổ nhiều màu, trước cửa chính treo treo tấm bảng buôn bán đơn sơ, trên đó viết đồ ăn cấp bậc loại chủ vừa lau bàn vừa cười gật đầu, nhiệt tình mời chào “Ăn cái gì, hai người ngồi xuống trước đi.”Lục Hoài Chinh để cô ngồi xuống, còn mình thì đưa chân kéo ghế từ bàn bên cạnh qua ngồi cạnh cô chứ không phải đối diện, hỏi cô “Ăn gì?”“Em ăn giống anh.” Vu Hảo rút tờ giấy lau chỗ bàn trước mặt Hoài Chinh cười thuận tay nhận lấy khăn giấy trong tay cô, vừa lau vừa quay đầu gọi hai bát cháo cùng mấy dĩa đồ ăn, còn gọi thêm đồ ăn ngón tay chạm vào nhau mà như bị điện giật, Vu Hảo cảm giác da đầu mình căng Hoài Chinh lau chỗ cô trước rồi mới lau bên chỗ mình, xong xuôi thì ném giấy vào thùng trước, hễ ném đồ – kể cả giấy được anh vo tròn thành cục – là anh giơ tay dùng tư thế tiêu khi ném bóng rổ mà ném, đường cong parabol vạch ra rơi trúng thùng rác, có lúc không vào thì anh lại chạy tới nhặt lên rồi ném thêm lần nữa, ném trúng thì mới chịu bỏ đó Vu Hảo hỏi tại sao anh lại cố chấp như vậy, anh lại nói đấy là cố chấp của đàn mỗi lần chơi bóng xong, anh luôn là người cuối cùng rời sân, phải ném cho được trái bóng 3m, nếu không sống chết cũng không chịu giờ thì không còn làm mấy trò như vậy nữa.“Giờ anh còn chơi bóng không?” Vu Hảo nghiêng đầu chủ mang thức ăn Hoài Chinh rút đũa ra đưa cho cô rồi ngẩng đầu nhìn sang, “Không chơi nữa.”Đến cả mấy cuộc thi do đội tổ chức anh cũng không tham học cấp ba anh chỉ làm hai việc, một là chơi bóng, hai là theo đuổi khi cô đi, đến cả bóng rổ anh cũng không thèm Hảo gật chủ quét mắt nhìn hai người, cười híp mắt hỏi Lục Hoài Chinh “Đội trưởng Lục, bạn gái cậu đấy hả?”Lục Hoài Chinh chỉ vừa cúi đầu ăn thìa cháo, nghe thấy lời này thì dừng lại rồi liếc nhìn Vu Hảo, không biết trả lời ra sao. Câu hỏi bất chợt của bà chủ khiến anh đang gắp thức ăn cho Vu Hảo bỗng khựng nay hai người vẫn chưa nghiêm túc xác nhận chuyện này, còn chưa hỏi ý Vu Hảo mà đáp phải thì không hay lắm, nhưng nếu nói không phải, vậy anh gắp đồ ăn cho người ta là có ý gì?Vu Hảo thấy anh do dự rồi rụt cả đũa về, chợt lòng nặng nề hẳn đi, nơi ngực như có luồng khí nóng lấp đầy, từ từ tràn thẳng lên não. Sau gáy mơ hồ căng ra, trống không như không có chỗ khung cửa nắng mai tràn vào chiếu hắt lên cổ cô, người cô nóng lên một cách khó hiểu. Có lẽ vì bị Phùng Ngạn Chi giục cưới riết quen rồi, chứ không vì sao khi thấy anh thì lại gấp gáp nôn nóng đến thế? Biết rõ hôm nay anh phải đi, thế là lại muốn tiễn anh một đoạn, chỉ vì để được ở bên nhau thêm vài phút.“Vẫn chưa phải.”“Không phải.”Cả hai cơ hồ đồng thanh mở cảm thấy trước khi anh về từ Bắc Kinh để nói rõ chuyện thì mình không cần nói gì thêm với anh nữa, chứ không cô sợ mình bị tức chủ bật TV lúc tin tức buổi sớm đang đưa tin về cuộc đảo chính ở Thổ Nhĩ Kỳ.“Tình hình bên Thổ Nhĩ Kỳ rất hỗn loạn, đã có nhiều vụ khủng bố xảy ra trong nước, khiến 230 người thiệt mạng và 1510 người bị thương, Đại sứ quán Trung Quốc tại Thổ Nhĩ Kỳ bày tỏ…”Bỗng trong phòng xuất hiện một cậu bé, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, có vẻ nghe thấy tin nên từ trong nhà chạy ra, lập tức bị bà chủ quát lớn, “Về phòng đọc sách!” Cậu bé lưu luyến dán chặt mắt vào TV, do dự không muốn đi. Cậu ta vừa đảo mắt thì chợt trông thấy Lục Hoài Chinh, thế là hai mắt sáng lên, chạy tới ngồi đối diện Lục Hoài Chinh “Anh Lục!”Lục Hoài Chinh ngẩng đầu chào “Tạp Tạp, đã lâu không gặp.” Rồi giới thiệu với Vu Hảo “Con trai của bà chủ.”Vu Hảo cười gật đầu với cậu Tạp không mấy hứng thú với Vu Hảo lắm, lễ phép chào hỏi xong thì lại dán mắt lên người Lục Hoài Chinh, “Tin tức nói ở Thổ Nhĩ Kỳ có đảo chính, có phải các anh lại làm nhiệm vụ nữa không?”Lục Hoài Chinh cũng đã ăn lưng chừng bụng, anh đặt bát đũa xuống ngồi dựa ra sau ghế, tiện tay cầm lấy trứng gà trong dĩa lên, vừa bóc vỏ vừa nhìn Tạp Tạp, lơ đãng đáp “Không biết, đợi thông báo.”“Bây giờ em nhập ngũ còn kịp không?” Mắt Tạp Tạp đỏ Hoài Chinh liếc nhìn bà chủ, hai mắt bà đã phát hỏa nhìn chằm chằm Tạp Tạp, lại thấy có người ngoài nên không dám nỗi giận, chỉ có thể trợn to mắt như chuông đồng mà Hoài Chinh cười, bóc vỏ trứng xong thì bỏ vào bát, đẩy qua cho Vu Hảo rồi mới nhìn Tạp Tạp nói “Nhóc cứ nghiêm túc thi đại học đi.”“Không, em muốn làm quân nhân.”“Làm quân nhân cái gì! Con chịu khổ được hả?! Đi vào học ngay cho mẹ!”Bà chủ không nhịn được nữa, chạy lại nắm cổ áo Tạp Tạp lôi về phòng. Tạp Tạp không chịu đi, ôm góc bàn nhìn Lục Hoài Chinh với vẻ đáng thương, “Sang năm có gọi nhập ngũ chắc chắn em sẽ đi!!”“Tại sao cậu lại muốn đi lính?” Anh nhìn tin tức, thờ ơ Tạp nghiêm túc đáp “Em phải bảo vệ một người.”Vu Hảo không động đến quả trứng gà kia, Lục Hoài Chinh thờ ơ nghe Tạp Tạp nói rồi đẩy dĩa trứng đến trước mặt cô, dịu dàng bảo “Ăn trứng đi.” Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tạp Tạp, chất giọng đã lại lạnh lùng như trước “Bọn anh không phải chỉ bảo vệ một người.”Bất chấp bà chủ có dùng sức lôi kéo đến đâu, Tạp Tạp vẫn ôm chặt góc bàn bất động, nhìn Lục Hoài Chinh đầy nhiệt huyết, “Em mặc kệ!”Trông Tạp Tạp rất cố Hoài Chinh thấy Vu Hảo đã ăn trứng gà thì mới nói “Cứ đi thi trước đi, thi xong anh sẽ cho cậu biết nên đến đâu trưng binh là hợp nhất.”“Bọn họ nói anh giao thiệp rộng và cũng có quan hệ, thế nên mới lên hàm nhanh như vậy, là thật hả anh? Em vào thẳng đội của anh có được không?!” Tạp Tạp hỏi thẳng, không chút quan tâm người bị hỏi có lúng túng hay Hoài Chinh đáp cũng dứt khoát thẳng thắn “Anh giao thiệp rộng là thật, có quan hệ cũng là thật, lên hàm nhanh cũng thật nốt, thế nhưng ba chuyện này lại không liên quan gì nhau cả.”Tạp Tạp gãi đầu “Vậy lần sau em tới tìm anh!”Lục Hoài Chinh nhìn cậu ta rồi gật đầu coi như đồng ý, lúc này Tạp Tạp mới chịu đi vào. Bà chủ tới, giọng trịnh trọng hiếm thấy, đầy dứt khoát “Tôi không muốn thằng bé nhập ngũ.”Lục Hoài Chinh gật đầu, tỏ ý đã nước xong xuôi, Vu Hảo phải về rồi, Lục Hoài Chinh đưa cô đến chỗ người ta hay đánh này trên đường không có ai, mọi người đều đi hội làng hết cả Lý thấy hai người về thì lập tức dập thuốc, đưa quân cờ cho người đàn ông bên cạnh, “Anh chơi đi, tôi phải đi rồi.” Sau đó chạy ra khỏi đám đông, hỏi Lục Hoài Chinh “Đi hả?”Lục Hoài Chinh đưa điếu thuốc cho lão Lý rồi gật đầu, “Đi thôi, anh đưa cô ấy về đi.”Lão Lý nhận lấy, *à* một tiếng, xoay người đi lấy Hảo máy móc nói, “Vậy anh đi đường cẩn thận, về thì liên lạc lại.”Lục Hoài Chinh đút hai tay vào túi đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô một lát rồi gật đầu bảo, “Lên xe đi.”Con kênh vẫn róc rách nước chảy không ngừng, xe đậu ngay phía đối Hoài Chinh đi được nửa chừng thì bỗng dừng đó Vu Hảo thấy anh đột ngột xoay người chạy về phía mình, rồi nói với lão Lý, “Đợi một lát.”Lão Lý không kịp đề phòng, *a* lên một tiếng, vội vàng giẫm phanh xe lại. Thân xe giật mạnh một cái, Vu Hảo thiếu điều bị hất ra ngoài, đầu óc choáng giây sau đó ——Cửa xe chỗ ghế phụ được mở ra, cô còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen bỗng chụp xuống, môi Vu Hảo bị người ta in dấu, hơi thở ấm áp vờn quanh chóp tay Lục Hoài Chinh đỡ gáy cô, một tay khác chống lên ghế ngồi, thân hình cao lớn khiến buồng xe đã nhỏ hẹp nay càng thêm chật chội. Anh nghiêng đầu hôn lên môi cô, không chỉ là cái hôn phớt môi chạm môi, cũng không có vẻ lúng túng của nụ hôn đầu, mà anh trao cô nụ hôn kiểu Pháp vừa thâm tình lại nồng nháy mắt đó, Vu Hảo nhắm chặt mắt lại theo bản năng, chỉ cảm thấy như có sao băng rơi xuống đát, khắp nơi đều là ánh lửa, cực kỳ hoang đường.…Còn lão Lý thì tự động nhìn đi chỗ khác trong âm thanh chụt chụt của nụ hôn đầy hoang đường kia, tay còn gõ khẽ lên vô lăng, trong đầu nghĩQuả nhiên đội trưởng Lục rất đàn ông.
Có những mối tình, vẫn không thể quên sau rất nhiều năm. Không phải nhớ người ấy, mà là nhớ những khoảnh khắc đã từng có bên người ấy. Không quên, đôi khi không phải là hy vọng, mà chỉ đơn giản là chờ đợi một câu trả Hoài Chinh tự nói với bản thân, đợi thêm một năm nữa thôi, chỉ thêm một năm nữa thôi. Nhưng mà, anh đã nghĩ như vậy, 12 năm ngày ấy gặp lại Vu Hảo, Lục Hoài Chinh cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Đã rất nhiều năm không hề có tin tức, năm ấy cô chuyển trường cũng không hề nói với anh một tiếng nào. Cứ như vậy, để anh lại với những kỷ niệm và một mối tình chưa kịp gọi tên. Thế mà sau chừng ấy năm gặp lại, mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thật sự đã nổi ở phía bên kia, Vu Hảo cũng không khá gì hơn. Cứ tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, khi gặp lại nhau, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng hoàn toàn không làm được. Có rất nhiều thứ, cho dù có bước qua bao nhiêu năm tháng thì cũng chỉ là một lớp bụi mà thôi, chỉ một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, tất cả sẽ lại phô bày ra không sót một thứ những năm tháng thanh xuân ấy, Lục Hoài Chinh vẫn là một cậu chàng xốc nổi. Tụ tập với bạn bè, học hành bết bát, chỉ có nghiêm túc trong hai việc, chơi bóng rổ và theo đuổi Vu Hảo. Trong mắt các bạn học, đẹp trai lại giỏi giao tiếp như anh sao có thể quan tâm đến cô gái lầm lì ít nói như Vu Hảo được chứ. Cô xinh thì xinh thật đấy, học giỏi thật đấy, nhưng mà quá khó gần. Bình thường cũng chẳng có bạn bè, cũng chẳng chơi cùng ai. Chỉ có một mình Lục Hoài Chinh biết rõ, thái độ của cô dành cho anh, như vậy là đặc biệt lắm thì đã sao? Bên nhau cả một quãng thời gian, mặc dù chưa từng nói ra một câu xác định nào, nhưng anh luôn nghĩ những chuyện như vậy ai cũng đều đã rõ. Thế mà cô không nói một lời, đi một cái là đi luôn. Thế nên lần này gặp lại, Lục Hoài Chinh vốn nghĩ rằng sẽ cho cô một bài cuộc vẫn không làm được. Bởi vì trong tâm niệm của Lục Hoài Chinh chỉ có 3 điềuMột là Vu Hảo luôn là nếu Vu Hảo sai, thì phải xem lại cô ấy có thật là Vu Hảo hay là nếu cô ấy thật sự là Vu Hảo, thì xem lại điều cũng nói anh yêu Vu Hảo thật không có tiền đồ. Lục Hoài Chinh không cần tiền đồ, anh chỉ cần Vu dung của câu chuyện chính là như vậy. Kể về mối tình từ thời trung học của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, một người nóng một người lạnh, và một quãng thời gian 12 năm ở chính giữa. Nhưng không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn có một thứ tình cảm thiêng liêng hơn được nhắc đến, đó là tình cảm đồng đội, tình yêu đối với lý tưởng và trách nhiệm đối với quốc gia. Bởi vì, lúc này Lục Hoài Chinh đã là một người lính, còn là lính biệt kích không như trước kia, lý do đi lính của anh chỉ là vì nóng đầu, muốn đi là đi, thì 8 năm rèn giũa trong quân ngũ đã khiến anh thay đổi suy nghĩ. Con người sống ở trên đời cần phải có mục đích, và mục đích của anh chính là hoàn thành mỗi một nhiệm vụ được giao, giữ gìn sự bình yên của cuộc Hảo rất hiểu điều này, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý. Từ lúc gặp lại anh, biết được những điều anh đã trải qua, hiểu được tình cảm anh dành cho mình từ đầu đến cuối, Vu Hảo cũng không còn ngại ngần nữa. Sự tổn thương từ quá khứ đã từng khiến cho cô không thể tiếp xúc với xã hội, đã từng khiến cô không thể đối mặt với anh, một lời tạm biệt cũng không kịp nói, thì bây giờ cô nguyện ý ở bên cạnh anh. Sẽ khổ cực đấy, sẽ tủi thân đấy, nhưng cô bằng người đàn ông ấy đã nói “Không phải chỉ có đứa trẻ vì sao mới có thể cầu nguyện, bất kể em cầu nguyện điều gì, sẽ có một người liều mạng làm vì em.”Vì người đàn ông ấy đã nói, “Anh rất nhớ em. Không phải hôm nay, là mỗi một ngày của 12 năm qua.”Và vì, người đàn ông ấy là Lục Hoài Chinh. Vì là anh, nên Vu Hảo mới cố gắng vượt qua bóng tối của quá khứ để yêu anh. Vì là anh, nên cô mới có đủ dũng khí để làm một hậu phương. Vu Hảo không biết anh sẽ hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, cô cũng không biết lời tạm biệt nào sẽ là lời cuối cùng. Nhưng cô biết, mỗi một phút giây được ở bên anh, chính là hạnh sắc là vậy, thâm tình là vậy, nhưng thực ra không khí của câu chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng. Lục Hoài Chinh khi không huấn luyện thì rất thoải mái, còn có chút lưu manh nữa. Vu Hảo rất ngoan hiền nhưng đứng trước Lục Hoài Chinh thì lại hoạt bát và đáng rằng những tình tiết về các chiến dịch quân sự và cả những học thuyết tâm lý chưa thực sự lôi cuốn và sâu sắc, nhưng tinh thần nghiêm túc của tác giả đối với những vấn đề này cũng rất đáng trân đồng hành cùng câu chuyện tình yêu của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo còn có những người bạn với đầy đủ sắc thái của cuộc sống. Giống như anh chàng đồng đội Tôn Khải đào hoa kết hợp cùng cô nàng mạnh mẽ bức người Triệu Đại Lâm làm nên chuyện tình đầy sấm vang chớp giật. Còn có người dượng mà anh vẫn luôn kính trọng Hoắc Đình cùng với người cô Lục Hinh đã nuôi anh từ nhỏ, đều là những người giàu tình cảm trong những cảnh ngộ đáng thương. Còn có những người bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên, cùng nhau trải qua vui buồn của cuộc sống đến nỗi thân hơn cả ruột thịt. Tất cả đều góp phần tạo nên nhân cách của một con người biết sống vì người khác, biết hy sinh vì lợi ích chung của xã hội như Lục Hoài Chinh và Vu nhớ đến lời của một bài hát, rất thích hợp trong hoàn cảnh nàyNếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng,Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương,Nếu là mây, tôi sẽ là một làn mây ấm,Là người, tôi sẽ chết cho quê hương.….Trích lời bài hát “Tự nguyện” - Trương Quốc KhánhReview by Lâm tần - fb/ReviewNgonTinh0105***“Lục Hoài Chinh –”Phụ nữ hai mươi tám tuổi là khổ sở bà Phùng nói lời này, Vu Hảo vẫn rất bình thường đứng trước gương trong nhà tắm trang điểm. Bà Phùng đi ngang qua nhà tắm, trong tay ôm một đống quần áo vừa gấp xong, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, không biết là nói với cô hay tự nói vơi chính mình.“Lúc mẹ hai mười tám tuổi thì đã có vết chân chim rồi… Có điều không để tâm lắm, nhưng dần dần, mặt cũng bắt đầu xuống sắc. Lúc ở đơn vị nghe người khác gọi mẹ là chị Phùng là lại liếc xéo người ta, lúc uống cafe thì luôn cho vài quả cẩu kỷ tử vào. Khi đó còn chưa hiểu gì, cho đến khi xem xong bộ phim trên TV, mới biết hóa ra đó chính là bệnh lão hóa của chị em phụ nữ.”Trong nhà vệ sinh không ai đáp lời, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng loảng xoảng của chai lọ thủy tinh va vào Ngạn Chi mở tủ quần áo của Vu Hảo ra, xếp đồ vào đấy cho cô. Tay mới vừa đưa vào thì đã chạm đến một vật cứng cứng, lấy ra nhìn, thì ra là dụng cụ thẩm mỹ mà mấy ngày trước nha đầu này lật tung khắp nhà mà vẫn không tìm ra. Không phải nói là dùng xong thì cất vào trong ngăn kéo sao, Phùng Ngạn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra đặt vào chỗ nổi bật hộ cô.“Dù có chăm sóc mặt tốt đến đâu mà không kết hôn thì có ích gì, chờ cho cơ thể suy yếu, để xem con sinh con thế nào.” Bà Phùng lại trách mắng cô như thường đến đây, bảo gương mặt này đẹp tuyệt thì chưa đến mức, nhưng đúng thật là khá xinh xắn, tách biệt các ngũ quan ra thì nhìn không đẹp như thế, nhưng đến khi đặt chung một chỗ thì khá có ý vị. Cộng thêm khí chất trên người cô quá sạch sẽ, mi dài mắt sáng, giống như một đầm nước trong, rất có ý Ngạn Chi luôn ngầm phê bình việc mấy năm nay cô chưa từng có bạn trai, tốn không ít tâm tư giới thiệu đối tượng cho cô. Từ nhỏ Vu Hạo đã tâm cao khí ngạo, số nam sinh theo đuổi cô có bẻ đầu ngón tay cũng không đếm xuể, gì mà chưa từng thấy qua đàn ông con trai chứ, con bé mà muốn tìm còn sợ không tìm được sao? Nhưng quan trọng nhất chính là chưa gặp người nào khiến mình rung động cả, Phùng Ngạn Chi mắng cô là đồ trái tim được làm bằng đá, không chút tan chính bản thân cô lại thấy không đúng, cô cũng từng rung động rồi Hảo bịt tai không nghe, ung dung soi gương vẽ mi, Phùng Ngạn Chi lại bắt đầu quét sân ở bên miệng thì vẫn không ngừng nói “Đàn ông hai mươi thích con gái hai mươi, đến khi ba mươi tuổi vẫn muốn tìm một cô hai mươi mấy, còn lũ đàn ông ngoài bốn mươi thì khỏi phải nói nữa, có tên nào nhìn thấy gái hai mươi mà mắt không sáng lên không, lấy giáo sư Hàn trong viện của con mà nói kìa, người cũng đã năm mươi rồi, thế mà hễ nhìn thấy cô nào hai mươi là lại y hệt tên dại gái.”Lúc này Vu Hảo nghe không nổi nữa, thò nửa người ra khỏi nhà tắm, “Mẹ đừng có bôi xấu giáo sư Hàn nữa, thầy ấy đối xử thân thiết với mọi người, người nào cũng đối xử như nhau, hơn nữa giáo sư Hàn còn có ơn với con, cẩn thận đừng để ông Vu nghe thấy, không thì lại nổi trận lôi đình với mẹ đấy!”Phùng Ngạn Chi biết vừa rồi mình nói không đúng, bèn đổi lời “Dù sao thì cũng ý là như vậy, con tự suy ngẫm chút đi, hồi đó con lên đại học, giá thị trường cao như vậy, còn có nhiều nam sinh theo đuổi đến nhà, bây giờ thì sao, có phải không ai thèm hỏi han gì không hả, con có khác gì cọng rau già không?”Vu Hỏa phản bác lại “Con là cọng rau già, vậy chứ mẹ là gì? Cọng rau nát?”Phùng Ngạn Chi không so đo với cô, chỉ cười bỏ qua. Từ lâu đã biết con gái mình là đứa cố chấp, ngoan cố không thay đổi, trong lòng tự có chính kiến, nếu con bé đã quyết tâm không kết hôn, thì cho dù ai bắt ép cũng không được. Giờ có mắng chửi gì nó thì cũng chỉ có tự mình sốt ruột, lại còn bê đá đập chân Ngạn Chi dọn rác, chuẩn bị ra cửa mua thức ăn, “Đưa chìa khóa xe cho mẹ, đợi lát nữa nhờ bố con đưa con đi làm đi, chứ hôm nay mẹ phải đến thăm bà.”Mời các bạn đón đọc Năm Xuân Thứ 28 của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.
truyện năm xuân thứ 28