truyện nắm lấy tay em

Đề cương ôn thi tốt nghiệp môn Ngữ văn 12 học kì 1 (chương trình cơ bản) - Nắm được đặc điểm, và quá trình phát triển qua từng giai đoạn VH. - Những thành tựu và hạn chế của từng giai đoạn , từng thời kì văn học. II. Các tác gia văn học: gồm Hồ Chí Minh và Tố Hữu. Truyện [ Đam mỹ ] Nắm tay nhau đi đến cuối cùng. - [ Đam mỹ ] Nắm tay nhau đi đến cuối cùng. trên di động. Vui đọc truyện Công : Hàn Cảnh Hi Thụ : Lưu Tiểu Hạo Thể loại : Hiện đại, 1x1, HE, ôn nhu Bộ truyện gốc hấp dẫn Thanh Gươm Diệt Quỷ do Gotōge Koyoharu chấp bút và xuất bản trên tạp chí Weekly Shonen Jump từ năm 2016. Tác phẩm được lấy cảm hứng từ tác phẩm đầu tay Ka Gari Gari của nữ nhà văn với những khái niệm quỷ và kiếm quen thuộc với độc giả manga. "Đi nào, anh đưa em đi làm." Anh ta cười nhẹ và vẫy tay với tôi. Khương Thanh đứng ngay sau tôi. Chị ấy ngẩn ra khi thấy Lý Trọng Mạnh rồi lập tức kéo tôi lại: "Duyên Khanh là của tôi, tôi không để nó đi với anh đâu! Anh mau đi đi, tôi đưa nó đi làm được." Truyện Nắm Lấy Tay Em là tiếng lòng thổn thức, là nỗi nhớ khôn nguôi, là chuyện tình dang dở. Bàn tay em gầy guộc, anh nắm vào chỉ thấy tay mình cũng chai theo những nốt chai sần của những ngón tay từng rất mềm mại của em. Đôi mắt em từ bao giờ đã là đôi mắt gấu trúc. Anh nhớ, lần đầu tiên gặp mặt, ánh nhìn của đôi mắt ấy vô cùng trong trẻo. lirik lagu mega mustika bukan yang pertama. 5 năm trước, trước ngày kết hôn của Tịch Giai và Trạch Úy. Tịch Giai bị bắt cóc và bị làm nhục. Cũng vì lí do đó, suốt 5 năm qua, Trạch Úy chán ghét cô chưa từng chạm vào cô dù chỉ 1 lần.......- Trạch Úy, hôm nay sinh nhật em, anh về được không....?Đã một thời gian, Tịch Giai luôn đón sinh nhật một mình- Tại sao chứ? Em gái cô đang phục vụ tôi. Việc gì tôi phải về ăn tối với một đứa con gái hư thân mất nết như cô?- Thật sự.... tin em đi... em bị bắt cóc mà..- Tút....tút.........- Trạch Úy, em muốn có con...Tịch Giai ôm lấy anh ta, đau khổ..- Làm mẹ con tôi, cô không xứng!Trạch Úy đẩy Tịch Giai ra, vương đôi mắt lạnh lùng, kinh tởm nhìn lấy cô.....- Trạch Úy, ly hôn điTờ giấy ly hôn nằm trên bàn, có sẵn chữ ký của cô. Hắn bỗng nhiên giận dữ, vò lấy tờ giấy- Tôi chưa chơi cô nát thì đừng hòng thoát khỏi đây!.....- Trạch Úy, anh có yêu em không??Giọng Tịch Giai run run qua điện thoại, hòa cùng làn gió ồn ào khiến cho Trạch Úy bỗng có một nỗi bất an..- Tôi....- Ưm......anh à... Tịch Duệ có thai rồi..ưm..Giọng điệu buồn nôn đó, Tịch Giai vẫn nhớ rõ. Cô em gái thân yêu đã hại đời cô. Giọt nước mắt khẽ lăn dài, cô nghẹn đến uất đi- Anh có yêu em không?- Chị à, chị buông tha cho anh ấy đi, không lẽ chị muốn cháu mình sinh ra không có cha? Ưm.... đừng làm phiền em với Trạch Úy hành sự nào...*BộpChiếc điện thoại rơi xuống, tiếng hô hoáng của ai đó...- Trạch thiếu gia, thiếu phu nhân rơi xuống biển rồi! Hạo Thiên cầm bó hoa đến quán ăn thì mới biết Lâm Hân đã về nhà lâu rồi. Bà chủ chỉ nhẹ nhàng bảo anh nên về với vợ. Dù bà không nói song nhìn vào ánh mắt, Hạo Thiên mơ hồ cảm thấy những gì bà muốn nhắn gửi mình có rất khẽ khàng đặt tay lên nắm cửa…Căn nhà im lặng…Nhưng bên trong có mùi thơm thức ăn ngào ngạt. Là mùi của món gà nấu nấm, là món Hạo Thiên rất Anh về rồi à?Lâm Hân bước ra từ phòng bếp. Tóc cô buộc cao, người khoác tạp dề, nụ cười rất đẹp, rất ngọt ngào. Hạo Thiên cũng bất giác mỉm cười theo vợ. Anh cầm bó hoa hồng trao cho cô, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp khi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên sau đó chuyển sang rạng rỡ như hoa buổi sáng của Lâm Hân- Tặng em……Bữa cơm của hai vợ chồng không trải qua dưới ánh nến lãng mạn như trong các bộ phim thường thấy. Song Lâm Hân lại cảm thấy niềm vui tràn ngập. Thì ra khi người ta buông bỏ những nghi ngại để đi tìm kiếm hạnh phúc, cảm giác nhẹ nhõm lại tuyệt vời đến vậy sao?- Hoa hồng rất Ừ. Vậy em có thích hoa hồng không?Con gái nào không thích hoa hồng chứ? Nhưng ở nơi Lâm Hân sống, hoa hồng là một thứ xa xỉ phẩm. Những người phụ nữ trong làng tất bật suốt ngày với công việc, họ cũng chẳng bỏ ra mấy chục đồng mua hoa hồng làm gì cho phí phạm. Cánh đàn ông ở đó cũng chẳng bao giờ tặng cho phụ nữ một cành giờ Lâm Hân lại được nhận một bó hoa to đến vậy. Ít ra cô cũng hạnh phúc hơn rất nhiều người, có phải không?- Sao lại cười? – Hạo Thiên hơi cúi người, mặt kề sát vào má vợ -Anh không có ý gì đâu. Chỉ là…- Không có gì đâu -Lâm Hân cười khẽ, bất chợt hôn nhẹ lên môi chồng -Cảm ơn anh…Hạo Thiên ngẩn ra trong phút chốc. Như là hai người chưa bao giờ giận nhau vậy. Mọi thứ ngọt ngào đến lạ…Sự ngọt ngào không ẩn chứa bão giông nào trong đó chứ? Không phải là…….-Em không định làm gì đó chứ?- Làm gì là làm gì?Lâm Hân vừa bước ra từ phòng ngủ. Cô mặc một chiếc áo ngủ khá bảo thủ nhưng so với những bộ đồ kín mít từ đầu tới chân xưa nay thì bộ đồ ngủ này là một sự tiến bộ vượt bậc. Đây vốn là quà tặng của cô em chồng Hiểu Dung trước đó song Lâm Hân không quen mặc đồ ngủ kiểu này nên cứ để nó trong một góc tủ quần áo của Anh cứ nghĩ….em sẽ làm một cái gì đó…Ví dụ như là cho anh vài thời gian hạnh phúc rồi bỏ đi chẳng hạn, hay là…hay là đòi li dị anh…Anh thấy hơi lo..Thì ra ông chồng của Lâm Hân cũng bị ảnh hưởng bởi phim truyền hình thì phải. Cô nhìn anh một lát rồi không kềm được, lại bật Này…-Hạo Thiên ôm lấy vợ -Không được cười như vậy ……..Lâm Hân quả nhiên không cười nữa. Nhưng cô lại quay mặt đi chỗ khác, một chút sau lại run run bờ vai mảnh khảnh. Cô vẫn cười, càng lúc càng sảng khoái Được rồi. -Hạo Thiên cũng cười theo vợ, gác má trên vai cô -Cứ cười đi. Cười thoải mái Hân không cười nữa. Cô quay mặt lại, đối diện với Hạo tay di chuyển trên gương mặt anh…Chậm rãi, từ mắt cả hai không rời khỏi đối đó họ hôn Thiên kéo vợ xuống giường. Lâm Hân không như thường lệ. Song anh lại cảm thấy dễ chịu vì điều ấy. Bên trong cô không có sự căng cứng chịu đựng nữa. Lâm Hân chủ động ôm lấy chồng, từ từ, ngập ngừng sau đó mãnh liệt đáp lại Hạo đầu trong đêm vắng, Hạo Thiên nghe được tiếng rên rỉ thoát ra khỏi bờ môi mọng…Lâm Hân đang cùng anh tận hưởng cảm giác tuyệt đỉnh của cuộc sống chồng vợ. Mọi thứ như một giấc Hôm nay em lạ lắm phải không?Nằm trong lồng ngực ấm áp của Hạo Thiên, Lâm Hân chợt hỏi. Hạo Thiên chỉ khẽ chau mày- Ngày mai em không bỏ đi Em cũng không ly dị anh Ngày mai em sẽ đến trường để hỏi về việc chuyển trường cho Khải Lạc và Khải tay vuốt tóc cô của Hạo Thiên khựng lại. Lâm Hân rúc sâu nữa vào lòng anh, nhẹ nhàng- Em sẽ theo anh về Thượng Hải. Thật ra trước đây em từng làm bán hàng ở khu trung tâm nên cũng nói được tiếng Quan thoại…Cũng không đến nỗi nào Thiên bỗng ôm chặt lấy Lâm Hân hơn chút nữa. Mùi hương tóc của cô rất nhẹ. Càng lúc, cảm giác yên ổn càng tràn ngập trái tim Anh xem như em tỉnh ngộ cũng được, theo tinh thần AQ cũng được. Em chỉ cảm thấy mình đã có được một người chồng tốt…Em không thể để người khác cướp lấy người chồng tốt này được. Em sẽ giữ lấy anh…Nhất định phải giữ lấy chủ nói đúng. Nếu đàn ông đã muốn bỏ rơi ai đó, Thượng Hải hay Hong Kong cũng vậy, đều không thể giữ chân họ được. Lâm Hân không quen ở Thượng Hải, Hạo Thiên cũng vậy. Nhưng anh đang sống ở Hong Kong, chấp nhận xa những người ruột thịt, chấp nhận ảnh hưởng sự nghiệp cũng vì ba mẹ con cô. Thế thì…tại sao Lâm Hân lại không chịu nhún nhường một chút. Tại sao cô lại phải để hạnh phúc của họ có một vết mờ nào đó? Tại sao cô lại tự tạo ra cơ hội để chia rẽ tình cảm của chính mình?Lâm Hân sẽ giữ lấy người đàn ông tốt này. Không chỉ vì hai con mà còn vì chính bản thân mình nữa. Hạo Thiên là đàn ông tốt, người như vậy nếu không giữ lấy, đến khi mất rồi biết phải tìm đâu!- Em xin lỗi!…- Anh xin lỗi!Cả hai đột ngột đều hướng về nhau mà nói câu xin lỗi. Lỗi lầm trong cuộc đời chồng vợ, liệu đời người có mấy khi được thật lòng xin lỗi nhau Thiên và Lâm Hân lại cười. Lần này là cả hai cùng cưới. Hạo Thiên hôn nhẹ lên trán vợ, giọng đầy yêu thương- Nói được thì phải làm được. Ráng giữ anh cả đời em nhé! Anh cũng sẽ giữ em thật chặt….Biết không?Trong mắt Lâm Hân hình như có nước mắt. Quãng đời sau này thế nào không biết, nhưng cô tin là chỉ cần hai người vẫn còn muốn giữ lấy nhau là được -sóng gió dù không thể tránh cũng có thể cùng nhau cố gắng bước qua. Trong xe của Vương lão Giai đang rất ngại ngùng, cô không biết chuyện gì xảy ra sắp tới với mình nữa. Cơ thể Tề Giai run lên, Vương lão bà sợ hãi, nắm chặt tay cô, vẻ mặt lo Tiểu Giai, cháu sao đấy?Cảm thấy hơi ấm từ bàn tay của Vương lão bà. Tề Giai bất giác rút tay ra, khách À không, không có gì hết bà ạ.. cho cháu.. xuống xe.. Vương lão bà vẫn nắm chặt tay cô, vẻ mặt nghiêm Tề Giai, con không yêu Vương Tề sao? Tại sao con năm lần bảy lượt từ chối nó? Trả lời thật lòng cho bà nghe!- Con, con không thích Vương Tề đâu bà Con chắc chắn?Tề Giai đắn đo, cô im lặng không trả lời. - Tiểu Giai, nhắm mắt nhiên Vương lão bà đề nghị cô, tay vừa vuốt đôi mắt đang tránh né đó. Giọng bà bỗng nghiêm khắc Tiểu Giai, hãy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với con, về chồng cũ, chị gái, và gia tộc ruồng bỏ nói của Vương lão bà như đâm thẳng vào trái tim yếu đuối của cô. Từng hình ảnh xuất hiện, những kỉ niệm đau buồn, tan nát, bóng tối, cái lạnh lẽo, sự thời ơ, tâm địa độc ác.. cô thật sự rất sợ. Tề Giai bắt đầu khóc trong vô thức, đầu cô tựa vào vai Vương lão Con rất sợ, bà à. Con không xứng, thật sự không xứng..Đôi mắt Tề Giai vẫn khép, nỗi lòng của cô tuôn xuống bằng những giọt nước mắt. Vương lão bà khẽ xoa Đứa trẻ ngoan, bây giờ, hãy xóa sạch những kí ức đau buồn đó đi. Hãy nhớ về Tiểu Tề, người đang bên cạnh con bây kỉ niệm suốt thời gian qua ùa về, Tề Giai chưa từng thừa nhận khoảng thời gian có Vương Tề cô đã hạnh phúc biết bao. Cách anh đỡ đần, chăm sóc, bảo vệ, nói lời yêu thương cô. Tề Giai bỗng giật mình, mở mắt..- Vậy, con có yêu Vương Tề không?Vương lão bà vẫn lặp lại câu hỏi. Thái độ lần này của Tề Giai rất dứt khoát. - Có, con yêu em ấy rất nhiều..- Vậy thì bây giờ còn chần chừ gì nữa? Theo ta, con sẽ tìm được hạnh cười của Vương lão bà hiền hậu, ấm áp như bà của Tề Giai...8h tối tại tiệc cưới của Kỷ Lâm và Bối BốiAi đó đã đến rất sớm, nóng lòng chờ đợi Tề Giai. Tay vẫn luôn sờ vào trong túi vest, hộp đựng nhẫn vẫn luôn ở trong Hey, Tiểu quỷ! Chờ em dâu tôi sao?Bối Bối và Kỷ Lâm đi tới. Bối Bối đã trang điểm lại sắc sảo hơn, chiếc đầm xòe xanh nhạt và vòng hoa được cài trên tóc, ở giữa иgự¢ đính một chữ T bằng bảo ngọc. Kỷ Lâm mặc vest trắng, ở bên иgự¢ trái đính một chữ M bằng kim cương, tóc vuốt cao, tay cầm một bó hoa tú cầu nơ xanh. Hai người khoác tay nhau cười hạnh Bối Bối, cô làm vợ người ta rồi, chỉnh tính lại đi!Vương Tề quay lại trêu ghẹo. Anh đưa tay định 乃úng trán Bối Bối nhưng bị Kỷ Lâm ngăn lại. - Lạng quạng tôi không gả Tiểu Giai cho anh đâu, Tiểu quỷ!- Anh dám!- Gọi là anh rể đi!!!Trong khi hai người họ đang đấu đá nhau thì Bối Bối đã thấy Tề Giai Giai tới rồi kìa!!Vương Tề nhìn về hướng Tề Giai. Tóc xoăn xõa ngang vai, chiếc váy ôm sát body màu bạc ánh kim. Anh đứng hình mất 5 lão bà cầm tay Tề Giai dẫn đến anh lúc nào không hay. Bà nắm tay Tề Giai đặt lên tay Vương Tề, còn mỉm cười dặn Trông cô dâu của con cho kĩ, kẻo mất đừng hòng nhờ bà tìm về! Thời tiết mùa đông về đêm ở Paris lạnh đến thấu xương, chỉ còn hơn một tháng nữa là hết năm, tuyết cũng đã rơi được vài ngày. Hôm nay là show diễn thời trang cuối cùng cho bộ sưu tập mùa đông của nhà thiết kế nổi tiếng Phan Cảnh Liêm. Hòa trong âm nhạc sôi động là vài tiếng cười nói và cả tiếng "keng" cụm ly rượu. Cố Tư Vũ một tay lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, một tay vẫn đút túi quần quay sang nói với với Kha Luân-thư ký của anh - Cái áo khoác đó nhất định phải đem về được, có nó dự án cuối cùng của chúng ta trong năm nay sẽ kết thúc một cách hoàn hảo. - Vâng, tôi hiểu rồi! - Kha Luân ngay lập tức gật đầu Từ trước mặt đi tới một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt không tệ, ăn mặc có chút độc đáo đi tới, là nhà thiết kế nổi tiếng Phan Cảnh Liêm. Anh ta đến trước mặt Cố Tư Vũ đưa tay ra, anh cũng lịch sự bắt tay lại. Cố Tư Vũ lên tiếng trước - Tôi đang có một dự án cần đến sự giúp đỡ của nhà thiết kế Phan Cảnh Liêm Cảnh Liên liền gật đầu cười - Đương nhiên rồi ! Sao tôi có thể từ chối lời của người đứng đầu Cố Thẩm được chứ! - Vậy áo khoác cuối cùng trong bộ sưu tập của anh không biết chúng tôi có thể có nó không, bao nhiêu cũng được! - Kha Luân lên tiếngPhan Cảnh Liêm hơi cau mày, sao nhiều người muốn cái áo khoác đó vậy - Cái áo khoác đó... thật sự không thể là cái khác sao, tôi còn rất nhiều mẫu thiết kế đấy! - Áo khoác đó không được sao, đối tác của tôi thật sự muốn nó! - Hiện tại luôn thì có lẽ là rất tiếc phải xin lỗi Cố tổng, nếu muốn chính xác là nó tôi sẽ cho ra sản phẩm nhanh nhất có thể! - Phan Cảnh Liêm hơi thở dài. - Ừm... có người nào khác đã nhanh tay hơn chúng tôi sao, bao nhiêu cũng được, tôi sẽ trả cao hơn- Giọng Cố Tư Vũ hơi trầm xuống. Phan Cảnh Liêm cười xòa - Không, không có vị nào hết, chỉ là tôi có một người bạn, đã hứa tặng, thật sự không thể thất hứa! - Xem ra là một người bạn rất quan trọng với Phan tổng rồi ! - Cố Tư Vũ nhấn mạnh chữ "bạn".Phan Cảnh Liêm định nói gì thì một nhân viên đi tới nói gì thì thầm vào tai anh. Anh lập tức quay sang Cố Tư Vũ lên tiếng - Thất lễ hai vị rồi, tôi xin phép một chút!Cố Tư Vũ chỉ gật đầu, anh ta liền rời đi. Cố Tư Vũ lắc nhẹ ly rượu vang, đưa lên miệng nhấp ngụm nhỏ, tay kia đưa lên ray ray ấn đường rồi quay sang nói với Kha Luân đang nhìn về hướng khác - Cậu chuẩn bị kế hoạch tiếp theo, phải có được cái áo khoác ! - Vâng, tôi hiểu rồi! - Kia chắc hẳn là người bạn rất quan trọng của Phan Cảnh Liêm! Chẳng ai qua nổi ải mỹ nữ ! - Kha Luân hất cằm về phía bên kia .Cố Tư Vũ thuận theo hướng Kha Luân nhìn sang, quả là mỹ nữ ! Trong mắt anh cô ấy luôn là đẹp nhất, mái tóc ngắn quá vai một ít, xoăn lượn sóng nhẹ, cả khuôn mặt ấy vẫn chẳng thay đổi là mấy, chỉ có ánh mắt, nụ cười của cô bây giờ là đang thực sự tỏa sáng. Cả nụ cười ấy và ánh mắt ấy trước đây cô vốn chỉ dành cho một mình anh, nhưng bây giờ với bất cứ ai ở trước mặt cô đều như vậy. Trong lòng anh có chút khó chịu, nhưng vẫn cảm thấy có gì nhẹ nhõm. Nụ cười kia của cô, có phải cô đã thực sự buông mọi thứ xuống và thoát ra khỏi bóng tối rồi không ? Đêm nay Paris thậm chí còn có tuyết rơi, vậy mà cô lại mặc trên mình một chiếc đầm dạ hội đỏ nổi bật, bên ngoài chỉ khoác chiếc vest mỏng. Em không lạnh sao ? Khoảnh khắc này anh thực sự muốn chạy lại ôm lấy cô, ôm lấy người con gái mà anh đã bỏ lại một mình ở cái tuổi 18. Cô bất chợt ngoảnh mặt sang, nụ cười trên môi cô bỗng dừng lại rồi ngừng hẳn. Cả ánh mắt nhìn anh và biểu cảm trên khuôn mặt cô bây giờ chẳng khác nào cái ngày đầu tiên gặp anh vào 10 năm trước. Khuôn mặt ấy đã khiến anh bỗng chết lặng, cả hồn anh như một lần nữa quay về 10 năm trước, cái ngày đầu tiên anh chuyển đến ngôi trường đó.

truyện nắm lấy tay em